Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 73: Đánh lén lại đánh lén

“Mọi người cùng nhau xông lên xử lý đám người Vân Sơn phái, đám linh thảo này chúng ta nhất định phải lấy.” tu sĩ Trọng Thiên phái hô to, sau đó một loạt những tiếng động bùm bùm vang lên, toàn bộ bản mạng pháp bảo đều được lấy ra khiến cho Kim Phi Dao được mở rộng tầm mắt.

Cẩn thận đánh giá một phen, nàng phát hiện bản mạng pháp bảo ngoài kiếm là vũ khí ra thì đều là những thứ có hình dạng kỳ quái. Nào là ly rượu, tháp, cờ… không có cái nào là vũ khí bình thường.

Kim Phi Dao vừa mới Trúc Cơ, đặc biệt lưu ý đến đám bản mạng pháp bảo này, trong mắt ngập tràn các loại ánh sáng vàng đỏ của các loại pháp bảo.

Ngọc Như Ý xanh biếc, hút linh lực của thiên địa chung quanh, một gốc đại thụ liền chui từ trong đất ra, những cành cây thô to đan xen lẫn nhau hình thành một nắm tay vĩ đại, mang theo linh lực lục sắc nhào tới.

Mà bên kia, trong cái ly rượu nho nhỏ lại bay ra một con hỏa điểu dài ba trượng, kêu lên một tiếng rồi kéo theo cái đuôi lửa thật dài quét ngang bay tới.

Những bản mạng pháp bảo khác cũng thế, ví như cái tháp kia, vừa bay vào không trung đã trướng to lên, liều mạng hấp thu linh khí để công kích. Ngoài ra còn có quạt, những hoa văn, văn tự trên mặt quạt tự hành phiêu động, vừa là pháp thuật công kích vừa phòng ngự, trong lúc hỗn chiến có thể khiến cho người khác không biết phải nhìn về hướng nào.

“Động tĩnh cũng quá lớn, ta cũng phải làm một bản mạng pháp bảo thôi, thật là uy phong.” Kim Phi Dao hâm mộ nhìn bản mạng pháp bảo của bọn họ, trong lòng ngứa ngáy.

Nàng vội vàng cân nhắc làm sao để bản mạng pháp bảo thêm lợi hại thì một gã đệ tử Trọng Thiên phái đã chú ý tới nàng đang ngồi nhàn nhã ở một bên. Tuy nàng ta mới xuất hiện nhưng lại thân quen với Hùng Thiên Khôn, tốt nhất là nên cùng chết. Hắn chỉ tùy tiện xem xét cũng có thể nhìn ra Kim Phi Dao là tu sĩ vừa mới Trúc Cơ, ngay cả tu vi còn chưa củng cố, thế mà lại dám đến bí cảnh Lạc Tiên. Nghĩ vậy, một cái Hỗn Nguyên tác trong tay hắn liền bay vèo đến chỗ Kim Phi Dao.

Hỗn Nguyên tác hóa thành một đường sáng bạc vọt tới, Kim Phi Dao cuống quít nâng tay lên, linh lực tuôn ra hai tay, cầm lấy đường sáng bạc này. Một tiếng xèo vang lên, Hỗn Nguyên tác lập tức bị đông cứng, kết thành một sợi minh băng màu lam dài.

“Hả?”

Kim Phi Dao kinh nghi, sao Minh hỏa lại biến thành như vậy? Nàng vận một chút lực lên tay, khối băng kia liền bị nàng nhẹ nhàng bóp nát, Hỗn Nguyên tác bên trong cũng bị tuẫn táng cùng minh băng, hóa thành từng mảnh vụn, rơi xuống.

Hỗn Nguyên tác này cũng quá yếu ớt, sao vừa nhẹ nhàng sờ vào liền nát. Kim Phi Dao nhìn nhìn tay mình, đây chẳng lẽ là Minh hỏa sau Trúc Cơ? Sau khi tiến giai không ngờ lại có công năng đóng băng.

Tên tu sĩ kia cũng ngây ngẩn cả người, đó là pháp khí cực phẩm do hắn tự mình luyện ra, thế mà lại bị Kim Phi Dao nhẹ nhàng sờ nát. Không thể xem nhẹ nữ nhân này, hắn nén kinh ngạc trong lòng, phun ra một cây quạt Lục Hợp sáng rực.

Trên mặt quạt không vẽ gì, cả bề mặt không ngừng luân chuyển sáu loại màu sắc. Theo từng loại màu sắc xuất hiện, linh khí mà Lục Hợp phiến truyền ra cũng thay đổi liên tục.

Hắn đang muốn dùng bản mạng pháp bảo của mình để công kích Kim Phi Dao thì thấy từ phía đối diện đột nhiên bay tới một băng quyền màu lam, băng quyền thế tới rào rạt, hắn cầm Lục Hợp phiến quạt một cái, một luồng bạch quang liền bay ra, đánh vào băng quyền, va chạm vào nhau kích khởi từng đợt linh khí dao động, minh băng cũng nát.

Bạch quang vừa qua, một luồng thanh quang lại bay ra khỏi Lục Hợp phiến, đồng thời băng quyền thứ hai cũng nối gót tới, rồi quyền thứ ba, thứ tư. Tu sĩ Trọng Thiên phái cầm Lục Hợp phiến không ngừng công kích băng quyền. Băng quyền này có lực lượng cường đại, số lượng lại nhiều, tuy nhìn bề ngoài không hề thu hút, hơi giống với việc biến đổi Băng Tiễn thuật thành hình dạng nắm tay nhưng lực lượng lại khác hoàn toàn.

Mỗi lần dùng Lục Hợp phiến đánh tan một băng quyền, hắn lại bị dư lực mạnh mẽ của băng quyền đẩy lui một thước. Mà băng quyền giống như không thể đánh hết, bị Kim Phi Dao không ngừng tung tới. Tu sĩ kia còn nhìn thấy những vụn băng quyền bị đánh nát sau khi rơi xuống đất liền biến thành hỏa hoa màu lam, không ngừng bốc cháy trên mặt đất.

Kim Phi Dao trong lúc vô ý đấm trọng quyền cách không đánh qua thì phát hiện Minh hỏa lao ra khỏi nắm tay, hòa với linh lực hóa thành một băng quyền, uy lực không khác gì với nắm tay nàng. So với một quyền trước kia thì có ích lợi là nàng không cần phải ở gần đối phương mới có thể công kích, hiện tại dù cách thật xa cũng có thể tấn công đối thủ.

Vừa rồi nàng lén nhìn pháp quyết nhưng không đủ thời gian, chỉ vội vàng lướt qua, không biết trong đó có ghi lại loại pháp thuật sau khi Minh hỏa tiến giai như thế này không. Kiểu công kích cự ly xa này khiến cho Kim Phi Dao cảm thấy rất thú vị, nàng liền đứng tại chỗ, hai tay luân phiên không ngừng tung trọng quyền về phía tu sĩ Trọng Thiên phái kia.

Không biết có phải là ảo giác không, đệ tử Trọng Thiên phái cảm thấy uy lực của Lục Hợp phiến tựa hồ yếu bớt. Thừa dịp một lúc băng quyền chưa kịp tới, hắn nhìn vào Lục Hợp phiến, lập tức chấn động. Không biết từ khi nào, Lục Hợp phiến đã xuất hiện không ít lỗ thủng, thoạt nhìn tựa hồ bị trùng ăn.

Không đợi hắn cẩn thận xem xét, một băng quyền khác đã đánh tới, hắn vội vàng vung Lục Hợp phiến. Một phiến này va chạm với băng quyền, sau đó hắn liền thấy rõ, hóa ra vào lúc băng quyền tan vỡ, những vụn băng văng ra chung quanh, có khá nhiều mảnh vụn rơi lên mặt Lục Hợp phiến. Dần dà, Lục Hợp phiến bị những vụn băng hóa thành những đốm Minh hỏa thật nhỏ đó ăn mòn, thế nên uy lực đại giảm.

Uy lực Lục Hợp phiến giảm đi thì lực phản chấn của băng quyền cũng lớn lên, tên đệ tử Trọng Thiên phái cũng chuyển từ cứ một quyền lui một thước biến thành một quyền hai thước. Thấy tên tu sĩ Trúc Cơ này dùng bản mạng pháp bảo mà lại bắt đầu không duy trì được, Kim Phi Dao cảm thấy có chút bất ngờ.

Ấn tượng của nàng đối với tu sĩ Trúc Cơ vẫn như lúc trước, hiện tại lại phát hiện tu sĩ Trúc Cơ không khó đánh như trong tưởng tượng thì có chút vui sướиɠ, không ngờ rằng bản thân mình cũng vừa Trúc Cơ, uy lực cùng linh lực và thần thức cũng gia tăng lên rất nhiều, thậm chí còn chưa kịp củng cố cảnh giới đã có thể đối kháng với tu sĩ Trúc Cơ đã có bản mạng pháp bảo này.

Tất nhiên, Kim Phi Dao biết đây là công lao của Minh hỏa. Nếu nàng không có Minh hỏa thì hiện tại đã sớm nằm phơi thây dưới đất, trong lòng nàng liền tràn ngập tin tưởng với uy lực của Minh hỏa sau này. Minh băng quyền trong tay nàng càng đánh càng ra sức, làm cho tu sĩ Trọng Thiên phái liên tiếp bại lui.

Rèn sắt khi còn nóng, nàng lặng lẽ thả ra minh quang bong bóng, để chúng nó tản ra ẩn nấp vào trong bụi cỏ, chậm rãi tiến tới bên người tu sĩ Trọng Thiên phái, chờ đợi thời cơ.

Tu sĩ Trọng Thiên phái bị băng quyền bức hϊếp, mắt thấy Lục Hợp phiến bị Minh hỏa ăn mòn từng chút từng chút, không kìm được giận dữ. Hắn hét lớn một tiếng, Lục Hợp phiến trong tay đột nhiên phóng to, muốn sử xuất chiêu thức lợi hại nhất để đối phó với Kim Phi Dao.

Chỉ thấy Lục Hợp phiến phóng to hơn bảy thước, những chỗ bị Minh hỏa ăn mòn càng trở nên rõ ràng, sáu làn ánh sáng màu đồng thời xuất hiện, nhất tề tỏa sáng chói lọi khiến người không thể nhìn trực tiếp. Thải quang trên mặt quạt xen thành một dải, rục rịch như muốn phá phiến mà ra, linh khí trong thiên địa cũng bị ảnh hưởng, trở nên dị thường hỗn độn.

“Hợp!” Chính là thời cơ này, Kim Phi Dao hét lớn một tiếng, Minh hỏa bong bóng ẩn núp trong bụi cỏ đồng thời bay ra, lập tức tụ tập thành một cái bong bóng khổng lồ, che phủ lên tên đệ tử Trọng Thiên phái. Không để hắn có thời gian, Kim Phi Dao điểm hai ngón tay, bên trong minh quang bong bóng xuất hiện vô số đốm Minh hỏa, trực tiếp cắn nuốt hắn.

Với thần thức sau khi Trúc Cơ, Kim Phi Dao dễ dàng khống chế được Minh hỏa bên trong minh quang bong bóng, để chúng tránh khỏi quần áo, đồ dùng của tu sĩ kia, chỉ một lát sau, trong Minh hỏa chỉ còn lại túi trữ vật và y phục, còn tên tu sĩ kia thì ngay cả bột phấn cũng không chừa lại.

Thu hồi minh quang bong bóng và Minh hỏa, Kim Phi Dao lật tay, tất cả của cải của tu sĩ Trọng Thiên phái đã rơi vào tay nàng. Nàng cầm lấy Lục Hợp phiến nhưng còn chưa kịp cho vào túi trữ vật thì Lục Hợp phiến đã vì tu sĩ bản mạng ngã xuống mà tự hủy diệt, hóa thành một làn khói nhẹ.

Kim Phi Dao có chút thất vọng, nàng đã nghe nói bản mạng pháp bảo không thể cướp được, nếu chủ nhân chết thì nó cũng sẽ tự biến mất, nhưng giờ tận mắt nhìn Lục Hợp phiến biến mất nàng vẫn có chút đau lòng, đòn sát thủ của cái bản mạng pháp bảo này nàng còn chưa được nhìn thấy mà.

Nhanh chóng ném túi trữ vật vào trong người, Kim Phi Dao dùng Minh hỏa thiêu rụi bộ quần áo không có giá trị. Nhìn sang đám người vẫn đang đánh nhau túi bụi, nàng thả ra một đám minh quang bong bóng, để chúng nó chui vào bụi cỏ, cười xấu xa nhìn chúng đi tới mục tiêu nàng nhắm trước.

Tám gã đệ tử Trọng Thiên phái đã bị Kim Phi Dao mạc danh kỳ diệu xử lý mất một, những đệ tử Vân Sơn phái thì cứ một người đấu với một người Trọng Thiên phái, Hùng Thiên Khôn tuy thân là sư đệ nhưng lại một chọi hai. Đối mặt với hai gã tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, Hùng Thiên Khôn lại mặt không đỏ tim không đập, ứng phó tự nhiên.

Trong trận chiến ba người, có thể nhìn ra sát ý từ cúc hoa khổng lồ yêu diễm kia chiếm ưu thế, Hùng Thiên Khôn bên trong cúc hoa giống như cánh bướm đang phi vũ, một bên là yêu thú từ mây trắng của Tố Sắc Vân, một bên còn phải ứng phó với hỏa điểu trong ly rượu, tuy lấy một địch hai nhưng vẫn tương đương, chỉ là cứ phải giằng co, không thể một lần đánh chết đối phương.

Mọi người đánh nhau tán loạn, tu sĩ Trọng Thiên phái làm sao còn để ý được nhân thủ bên mình có đủ không, vào thời điểm mấu chốt thế này chỉ cần hơi phân tâm liền có khả năng ngã xuống, không ai dám phân tâm xem xét.

Trong khi đó, Kim Phi Dao lén lút đi tới gần Hùng Thiên Khôn, hắn lấy một địch hai, nếu gϊếŧ một tu sĩ chỗ hắn cũng chỉ có thể kiếm được câu cảm tạ. Kim Phi Dao đầu tiên dùng minh băng quyền đánh vào tu sĩ cầm ly rượu, hấp dẫn lực chú ý của hắn, sau đó một đống minh quang bong bóng đột nhiên chui ra từ bụi cỏ phía sau hắn, tụ thành một cái bong bóng lớn bao bọc hắn lại.

Lại một tu sĩ Trọng Thiên phái hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra đã bị Kim Phi Dao thiêu cháy cả thân thể lẫn nguyên thần.

Đúng lúc này, Hùng Thiên Khôn cũng toàn lực đối phó với Hạo Thương đang cầm cây cờ Tố Sắc Vân. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hạo Thương đã bị Hùng Thiên Khôn đâm trúng, kiếm khí hình hoa cúc to năm trượng kia vây quanh Hạo Thương, vô số kiếm khí điên cuồng đâm vào hắn. Hắn thảm thiết kêu, đóa hoa cúc năm trượng đột nhiên bạo liệt nổ ra, đầy trời kiếm khí hoa cúc bằng bàn tay vần vũ.

Tu sĩ Vân Sơn phái tựa hồ đã rất quen với cảnh tượng này, nhanh chóng xuất ra thủ đoạn phòng ngự tốt nhất của mình, bỏ qua công kích của đệ tử Trọng Thiên phái, toàn lực phòng ngự cho mình. Mà tu sĩ Trọng Thiên phái chưa từng gặp qua kiểu công kích không để ý tới đồng môn bằng hữu này, không kịp thời phòng ngự, bị những kiếm khí hoa cúc đầy trời kia chém trúng vô số.

“Đi mau!” một tu sĩ Trọng Thiên phái hô to lên.

Lập tức, chỉ thấy mấy quang ảnh phá tan kiếm khí hoa cúc dày đặc, liều chết trốn chạy. Kim Phi Dao thấy hoa cúc bạo liệt, đang định sử dụng minh quang bong bóng thì đã bị Hùng Thiên Khôn ôm vào lòng, đứng ở một nơi tuyệt đối an toàn.