Ba mẹ
Lục Hy Tuyết vừa bước vào, vợ chồng Lục Vĩ đang lo lắng ngóng trông tại phòng khách, cô mỉm cười nhìn họ. Lục Hy Tuyết chạy nhanh đến ôm lấy Dương Linh, Lục Vĩ ôm cả 2 mẹ con. Dương Linh cười, bà đã rất nhớ con gái của bà
Lục Dật Thần nhìn một màn này cũng mỉm cười. Thượng Quan Mặc không nói gì đi lên phòng, một tấm hình đã ố vàng nhưng vẫn rõ mặt của cả 3 người trong hình. Thượng Quan Mặc hắn đã từng có một gia đình 3 người hạnh phúc, kì thực lúc ấy mẹ hắn đang mang thai em hắn, em hắn mới chỉ được 2 tháng, ngày hôm đó tử thần đã đến điểm danh người trong danh sách của thần rồi sai thần chết xuống đưa họ đi. Nếu như thần chết không lấy mạng gia đình hắn, họ không có tên trong danh sách ấy thì có lẽ hiện tại hắn đang ở cùng cha mẹ, có một đứa em để cưng chiều thì sao nhỉ? Nhưng số phận đã được thần an bày, không thể chống lại điều thần đã định mà hắn cũng bất lực vì lúc ấy hắn chỉ là một đứa trẻ chưa biết gì
Nhưng Thượng Quan Mặc đã không biết một điều, có một người bên cạnh hắn đã và đang thay đổi số phận của cô ấy từng bước một, ngay cả thần cũng không thể nhúng tay vào, chỉ có tìm cách gây khó dễ cho cô để cô bỏ cuộc nhưng dù thế nào, hành trình thay đổi không quan trọng, quan trọng là ở kết quả, một tương lai không thể biết được là hạnh phúc hay đau khổ
Lục Hy Tuyết sau một hồi bị Lục Vĩ cùng Dương Linh xoay một vòng đến nhức đầu mới có thể buông tha cho cô nghỉ ngơi
Lục Hy Tuyết nhìn một lượt phòng mình, cô nở nụ cười, cô đã không có ở đây một thời gian nhưng cả căn phòng vẫn không nhiễm một hạt bụi nào
Lục Dật Thần hiện đang cau mày trầm tư trong phòng làm việc của hắn, trên tay hắn là bức thư do Bạch gia gửi đến hay đúng hơn là Bạch Hàn Dương gửi đến Lục gia. Bạch Hàn Dương đã thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình, Lục gia phải hủy bỏ hôn ước giữa Lục Hy Tuyết và Dạ Diễm và cô phải cùng Bạch Hàn Dương kết hôn. Lục Dật Thần cười châm chọc, hắn có thể khiến giữa cả hai gia tộc hủy bỏ mối quan hệ này nhưng tuyệt đối sẽ không để cô cùng Bạch HÀn Dương kết hôn bất kể là Lăng Mộ Hàn hay anh em nhà Long Ngạo hoặc là nam nhân nào đi chăng nữa. Cô chỉ có thể thuộc về hắn. Lục Dật Thần đứng dậy rời khỏi phòng
Lục Hy Tuyết vừa mới tắm xong, cô chỉ đơn giản mặc áo ngủ ngã nằm lên giường hít một hơi sâu
- TRở về nhà thật tốt
"
Cạch"
Lục Dật Thần mở cửa phòng Lục Hy Tuyết, thấy cô nằm trên giường khẽ cười. Hắn tiến lên nằm xuống kế bên cô ôm cô vào lòng
- Tiểu Tuyết...
Giọng nói vốn âm trầm lạnh lùng nay chỉ có sự ôn nhu. Lục Dật Thần ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng hôn lên mái toac vàng kim
Lục Hy Tuyết im lặng. Cả 2 đều biết dù không nói gì nhưng vẫn hiểu được tâm tình của đối phương, hưởng thụ giây phút êm đềm này. Cứ thế ôm lấy Lục Hy Tuyết cùng chìm vào giấc ngủ cả đêm. Sự bình yên ấm áp này vẫn luôn phảng phất giữa hai người
==============
Tại một nơi khác tăm tối hơn, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên trong không khí, những xác người không toàn thây la liệt khắp nơi. Giẫm lên từng người một, hắn không hề có bất kì cảm giác gì khi vô tâm vô phế tàn nhẫn giẫm lên từng thi thể. Mùi máu tanh làm cho hắn nổi lên sự hưng phấn, hai tay là hai khẩu súng đen đã gần hết đạn. Đằng trước hắn còn sót lại gần năm mươi người. Bọn người kia thấy chủ tử mình đang tiến dần về hướng này cúi người cung kính. Giọng nói lạnh tanh như vực thẳm của băng giá khiến từng người một rét run
- Trở về
Vừa dứt lời, bọn họ nhất tề đồng loạt nghe lệnh rời đi. Hắn vẫn đứng tại chỗ đầy cao ngạo ngang tàng, khí phách hiên ngang âm trầm như diêm vương, khuôn mặt yêu nghiệt vô cảm còn có
những vết máu bên mặt hắn tạo nên cảm giác kinh sợ tột cùng và sự tàn ác nơi đáy mắt chưa hề tiêu giảm, đôi mắt tím lướt nhìn xung quanh
- Ra đi
Dứt lời, một hắc y nhân xuất hiện quỳ gối nói
- Thưa ngài, Lục tiểu thư đã trở về Lục gia
- Vậy sao?
Khóe môi khẽ giương lên đầy tà mị yêu diễm, nhưng chỉ trong chốc lát lại trở về như cũ thậm chí hai hàng lông mày tinh tế của hắn cau chặt lại, xoay người né tránh. Hắc y nhân không hiểu hành động của chủ tử mình vừa ngước đầu lên, hắn ta đã phải trợn tròn mắt, chỉ trong chớp mắt thôi đầu hắn ta đã bị một viên đạn xuyên qua. Một bóng người xuất hiện lạnh lùng không thua kém người đối diện, giọng nói tàn khốc vang lên giữa khung cảnh rợn người này
- Dạ Diễm, đầu tiên tôi sẽ có chút chuyện "cần bàn" đấy
Dạ Diễm cười lạnh, hai bóng người lao vào ra tay tàn độc không kém nhau, tốc độ khiến người khác hoảng sợ, những chiêu thức khác nhau nhưng đều khủng khiếp không lường trước được
- Sở Hiên ngươi cũng to gan thật đấy
Dạ Diễm lạnh lùng nói, Sở Hiên im lặng vẫn ra tay thậm chí còn nhanh hơn mạnh mẽ hơn. Dạ Diễm cau mày khẽ nói tục, xoay người bẻ ngược tay hắn nhưng Sở Hiên lại trong chốc lát lật ngược tình thế. CẢ hai người như là kẻ phùng địch thủ, không ai nhường ai
Cả hai nam chủ hắc hóa đã quay người đối chọi lẫn nhau, liệu cuối cùng ai thắng ai thua?
================
- Vẫn chưa có tin gì từ ả ta sao?
LOng Ngạo Thiên đập bàn quát lớn, thuộc hạ hắn run lên thầm cầu nguyện cho mình. Long Ngạo THiên hừ lạnh, quyển sách dày trên bàn hắn cầm lên bay về phía tên thuộc ha, góc sách đập vào đầu hắn ta, máu chảy xuống mặt che đi sợ hãi
- Lui đi
Như chờ đợi câu nói này lâu rồi hắn ta đứng dậy vội vàng rời đi
- CHết tiệt
==============
- Thiếu gia, Lục tiểu thư đã trở về, chúng ta có cần về nước không?
- TRở về, chúng ta cần phải hợp tác với Lục thị
Tiêu Thư Ly khẽ cười, vốn dĩ hắn biết quanh cô là những tên thực lực toàn mạnh và cường hãn, cả thế lực cũng không đơn giản, mà hắn điểm mạnh không phải lực chiến đấu mà chính là công nghệ, hắn có thể khiến cho bọn họ thất thoát một số tiền lớn, hoặc đẩy đến đường cùng không có đường thoát. Hắn cũng không muốn ra mặt đối kháng với bọn họ, cứ để bọn họ đánh lẫn nhau còn hắn sẽ một bên làm ngư ông đắc lợi, chờ đợi thời cơ tất cả kiệt sức mà cướp Lục Hy Tuyết đi