Hạ Thanh vì đau đớn đã ngất đi, Hoài Đích không thể cử động đành nằm yên bất động. Dực Tuân núp trong bóng tối, hắn tháo gỡ 1 con nhện nhỏ nằm trên tường rồi biến mất
1 giờ trước, tại sân bay, 1 người đàn ông tuấn dật, mái tóc bạch kim tán loạn trong gió nhưng hắn lạnh như băng, khóe môi khẽ nhếch lên, hắn đã trở lại. Một người khác đến đón hắn đầy cung kính
- Hiên Viên thiếu, tôi có một chuyện thông báo với ngài
- Nói đi
Hiên Viên Triệt lạnh nhạt nói, trợ lý của hắn rùng mình vì tin tức này sẽ có chấn động không nhỏ
- Theo như tôi biết cách đây vài phút thì Lục gia và Bạch Lâu chiến tranh lẫn nhau, Lục đại tiểu thư cũng tham gia
- Cái gì?
Hiên Viên Triệt co rút đồng tử, hắn kéo cổ áo trợ lý đầy mạnh bạo
- Ở đâu?
- Tại 1 căn nhà hoang ngoại thành, địa chỉ là XXX
- Lập tức đến đấy
- Vâng
Ngoài ra không chỉ một
mình Hiên Viên Triệt nhận được tin này mà còn có Cố Minh Hạo, Dạ Diễm, Bạch Hàn Dương, Lăng Mộ Hàn. Vì Cố Minh Hạo hiện đang ở nước ngoài không thể về ngay bây
giờ, hắn chỉ có thể đặt vé trở vê ̀ngay nhưng phải đến hôm sau mới hạ cánh, Thượng Quan Mặc càng không thể, hắn đang có cuộc phỏng vấn nên không biết
Tại 1 nơi khác, 2 nam nhân đều là những người cường đại, ưu tú không hơn không kém, cuộc chiến của họ chưa dừng lại, 2 thân thủ linh hoạt mạnh mẽ công kích đối phương. Lục Dật Thần híp mắt, hắn có chút khẩn trương. Long Ngạo Thiên và Long Ngạo Vũ đồng thời có cảm giác bất an, là trực giác mách bảo. 2 đạo thân ảnh cùng tiến cùng lùi ngang tài ngang sức
- Thật không ngờ Long thiếu lợi hại như vậy. Bạch Lâu các người có tham vọng quá lớn
- Lục đại thiếu gia có ý gì? Ta không giấu gì ngươi, ta chính là muốn Lục Hy Tuyết, tiểu bảo bối của ta thôi
Lục Dật Thần nghe thế, hắn càng tức giận
- Ngươi không có tư cách, ngươi không thể có em ấy
Một chiêu lại một chiêu, ngươi kích ta đỡ. Một tên hắc y nhân ẩn trong bóng tối lật đật vội vàng chạy tới
- Thưa Long thiếu, Dực Tuân đã báo lại là Lục đại tiểu thư hiện đang bị thương nặng và lâm vào hôn mê
Một lời này thành công làm 2 người bọn hắn dừng lại đầy khiếp sợ như một quả bom nguyên tử quăng tới bọn hắn nổ vang trời. Lục Hy Tuyết...
Cả 2 cùng buông vũ khí hợp ý xoay người mặc cho hỗn chiến Lục gia và Bạch Lâu đang ác liệt, Lục gia người và Bạch Lâu người thấy chủ tử của bọn họ bỏ đi thì không dám lỗ mãng hành động tiếp theo, ngừng tay đợi ở đây nhưng trong không khí nặc mùi thuốc súng
Lục Dật Thần và Long Ngạo Thiên lòng nóng như lửa đốt, lần đầu tiên bọn hắn có cùng chung suy nghĩ muốn ngay lập tức mọc cánh bay đến bên cô
Cũng tại một nơi khác, Lục Vĩ và cùng 1 số nguyên lão đang chiến đấu với Long Ngạo Vũ, một trong những nguyên lão nhận được tin là đại tiểu thư Lục gia đang hôn mê, Bạch Lâu người tại căn cứ kia đã bị diệt sạch. Lục Vĩ nghe được nguyên lão quát lớn thì run lên, ông mặc kệ Long Ngạo Vũ đang chuẩn bị đâm tới nhưng thuộc hạ của hắn thì thầm trong lúc tựa lưng đối kháng khiến hắn dừng lại. Bạch LÂu và Lục gia hoãn chiến nhưng trên nền đất lại có rất nhiều người thiệt mạng, khắp nơi là mùi máu tanh
Lục Hy Tuyết bất động nằm trong lòng nam nhân vừa cứu cô, hắn đau lòng nhìn cô, giọng nói gằn lên run rẩy
- Lục Hy Tuyết, cô tuyệt đối không có việc gì. Xin lỗi, thật xin lỗi tôi không thể cứu cô sớm hơn
Hắn hối hận, lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ hắn thấy mình thật vô dụng, cái danh sát thủ hạng 1 kia không đáng, hắn sợ hãi, hắn giờ đây chỉ ước gì mình là người chịu thay những vết thương kia của cô
Lăng Mộ Hàn khi nghe tin đã tức tốc cùng Lăng gia người chạy đến nơi Lục Hy Tuyết đang chiến đấu. Nhưng đã khong kịp, hắn thấy cô cả người vết thương chảy nhiều máu, sắc mặt trắng bệch, môi không còn chút đỏ hồng nào
Cùng lúc đó Dạ Diễm, Bạch Hàn Dương, Lục Dật Thần, Long Ngạo Vũ, Long Ngạo Thiên, Hiên Viên Triệt và một số người khác. Bọn họ đau lòng nhìn cô, người đang bế cô hắn ôm chặt hơn, trong mắt hắn tức giận rất lớn vì chính hắn đã không kịp cứu cô
Lăng Mộ Hàn nhận ra hắn là ai, tiến lên trước định ôm lấy cô nhưng người kia dường như không đồng ý
- Sở Hiên, mau đưa cô ấy cho tôi
- Tất cả tránh ra, đưa Tuyết đến bệnh viện mau
Hiên Viên Triệt quát lớn, hắn liếc mắt cũng có thể nhận ra tình trạng của Lục Hy Tuyết. Sở Hiên cũng biết Hiên Viên Triệt là ai cũng biết tài y học của hắn mới yên tâm giao cô cho Hiên Viên Triệt. Những người kia không nói gì vì bọn họ chỉ có thể phó mặc để Hiên Viên Triệt cứu cô nhưng trong mắt nhịn không được lo lắng
Long Ngạo Vũ lao nhanh vào bên trong cùng vài người, hắn tìm kiếm bóng dáng HẠ Thanh, lòng khẩn trương lo sợ. Long Ngạo Vũ thấy cô ta và HOài Đích nằm cách đó không xa, thân thể lạnh giá chảy nhiều máu
- Thanh nhi...
LOng Ngạo Vũ vội vàng bế cô ta lên lao nhanh đi khỏi, những người đi theo hắn thì đỡ lấy Hoài Đích
Tại bệnh viện trước phòng phẫu thuật, những tên nam nhân người thì y phục dính vết máu, người thò xốc xếch, người lo lắng trầm mặc làm cả bệnh viện như chìm trong BẮc Cực. Lục Vĩ thở dài, ông lo lắng không thôi, kế bên là Dương Linh đang nắm chặt khăn tay. Ba tiếng trôi qua như đã 30 năm trôi qua, tinh thần căng như dây đàn. Lúc này Thượng Quan Mặc nghe tin chạy đến vội vàng, hắn thấy mọi người trước phòng phẫu thuật đều thấp thỏm, tiến lên nắm lấy cổ áo Long NGạo Thiên gằn lên từng chữ
- Long Ngạo THiên, mày vừa lòng chưa? Mày muốn chiếm lấy Lục gia mà
Long Ngạo Thiên vô hồn, hắn cũng chẳng khá hơn là bao, mặc cho Thượng QUan Mặc không còn là hình tượng của đế ảnh mà thô lỗ, hắn hiện giờ rất ân hận. Những nam chủ khác ngồi im lặng chỉ nhìn về phòng phẫu thuật
"Cạch"
Cửa phòng mở, Hiên Viên Triệt mặc đồ giải phẫu ra ngoài, hắn thở dài nhẹ nhõm. Lăng Mộ Hàn vội vàng tiến lên
- Lục Hy Tuyết thế nào?
- Cũng may viên đạn bắn từ sau, còn dao thì chỉ cách 1cm là đến tim. Cô ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng sẽ lâu nữa mới tỉnh lại
Hiên Viên Triệt mệt mỏi, Lục Vĩ thả lỏng người, Dương Linh khóc thút thít
- Bác gái, đừng khóc nữa, chẳng phải đã qua cơn nguy kịch rồi sao
Bạch Hàn Dương nhẹ nhàng an ủi bà, hắn cũng đã phần nào không còn lo lắng nữa
Lục Hy Tuyết được chuyển đến phòng bệnh Vip. Sau khi bọn nam chủ tranh giành nhau ở lại cuối cùng đành phải phân ra, Lục Vĩ và Dương Linh liếc mắt nhìn nhau, xem ra con gái của họ có số đào hoa nhưng đến cuối ai mới là người yêu cô vĩnh viễn mới là quan trọng. Long Ngạo Thiên cười yếu ớt, hắn giờ đã không còn tư cách gì mà đòi chăm sóc cho cô, chỉ có thể ghen tỵ với người khác. Sở Hiên liếc nhìn hắn, nhẹ giọng thì thầm
- Ra ngoài đi
Long Ngạo Thiên khó hiểu nhưng hắn cũng theo sau Sở Hiên ra hành lang thoát hiểm. Sở Hiên lạnh lùng nói
- Tôi tuy là chỉ thấy 1 nửa nhưng muốn hỏi anh 1 câu
- Nói đi
- Anh có nữ nhân bên cạnh không?
- Ngoài Lục Hy Tuyết thì không còn ai khác
Long Ngạo Thiên nhíu mày, tại sao hắn lại hỏi thế?
- Vậy sao? Đã có 1 nữ nhân đâm lén cô ấy và 1 tên thuộc hạ của Bạch Lâu
- Sao?
Long Ngạo Thiên càng nhíu chặt mày hơn, nữ nhân? Nêú là người Bạch Lâu thì không khó hiểu gì nhưng lại là nữ nhân? Bạch Lâu có bao giờ nhận nữ nhân đâu
- Tôi chỉ nghe thấy Lục Hy Tuyết gọi cô ta là Hạ Thanh và tên thuộc hạ là Hoài Đích. Tên Hoài Đích ấy chính hắn đã bắn Lục Hy Tuyết từ sau lưng
Long Ngạo Thiên nghe thế nghiến răng, thì ra tất cả là do Long Ngạo Vũ lên kế hoạch, thật uổng công hắn tin tưởng người anh trai này
Nhưng sự thật còn chưa hết
---------------------
*Trailer:
Long Ngạo Vũ căm tức nhìn Lục Hy Tuyết trên giừơng bệnh đầy yếu ớt, hắn siết chặt tay, chính cô đã làm Hạ Thanh ra nông nỗi như ngày hôm nay nhưng hắn đã qúa ngu ngốc khi không rõ được sự thật.