Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 30

“Lặp lại lần nữa.” Cố Thành Lâm kéo khẩu trang xuống, hất cằm lên.

Da dẻ Ôn Mộc trắng bệch, ánh mắt không dám nhìn thẳng người mình hâm mộ nên cứ né tránh, cậu nhìn mình chằm chằm mu bàn tay hằn đầy khớp xương dị thường, nhẹ nhàng nói: “Em… em tên…”

“Ôn Mộc!?” Lời còn chưa nói hết, các thành viên khác cũng đi tới, fan đang nghi hoặc nhìn bọn họ, còn có mấy người giơ điện thoại lên quay, Hồ Tu nhanh chóng cười ha hả nói: “Không ngờ có thể gặp lại em ở đây, chúng ta năm năm không gặp rồi nhỉ? Ban học cũ của Thành Lâm!”

Hóa ra là bạn học.

Cố Thành Lâm không có ý buông tay, hiện trường không thể cứ như thế này mãi được, Hồ Tu vội vàng nói: “Đi thôi, đi cùng bọn anh ôn chuyện nào.” Thừa dịp lúc này đang yên tĩnh, liền nói với fan “Vô cùng cảm ơn mọi người đã đến đây tiễn, bất kể là bạn từ đâu tới, đã đến thành phố B thì chúng ta đều là đồng hương, lời khách sáo cũng không nói nhiều, cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi cho tới nay, sau này chúng tôi sẽ thường xuyên về đây có được không!”

“A a a a đượcccc!”

Bầu không khí lại náo nhiệt lên, lời nói này của Hồ Tu đã làm dịu không khí, bỏ qua khoảng cách thần tượng và fan, thân thiết tự nhiên hóa giải được tình hình vừa rồi, một đường qua khỏi khu kiểm an, sắp xếp trợ lý tìm tới nhân viên mặt đất dẫn Ôn Mộc dẫn tới phòng chờ máy bay.

Nơi đó chỉ có người trong ban nhạc, Hồ Tu đánh giá Ôn Mộc, đi quanh cậu nhìn một vòng: “Gần đây cậu giảm béo à?”

Ôn Mộc câu nệ lắc đầu: “Không phải.”

“Mấy năm nay cậu ở đâu vậy?” Hồ Tu lại hỏi.

“Tôi luôn ở nước ngoài.” Ôn Mộc nhìn chằm chằm mũi chân mình.

“Há, thảo nào chẳng thấy, vậy là cậu về đây hẳn hay về chơi thôi?” Ngữ khí của Hồ Tu rất thân thiết, giống như đang nói chuyện phiếm với bạn cũ.

Ôn Mộc siết nắm đấm thoạt nhìn vô cùng căng thẳng: “Tôi về hẳn.”

“Cậu thật sự không nhớ rõ quan hệ giữa chúng ta là như thế nào à?” Hồ Tu nhíu nhíu mày.

“À… Xin lỗi, tôi, tôi không nhớ rõ lắm.”

Hồ Tu ra vẻ khổ tình, nói: “Thật ra, hai chúng ta đã từng có một mối quan hệ không thuần khiết cho lắm…”

“Đừng thả rắm nữa ông ơi.” Tiêu Văn đang coi điện thoại còn ném một cái gối tới.

Cố Thành Lâm đứng cách bọn họ mấy mét, trong tay kẹp thuốc lá, không đốt.

Ôn Mộc nói không nhớ rõ anh, người gầy đi rất nhiều, không phải gầy yếu bình thường, hẳn là bị bệnh. Đây là toàn bộ thông tin anh nắm được.

Cố Thành Lâm không biết trong lòng đang cảm thấy thế nào, anh đáng lẽ phải có vô số cảm xúc xông lên não, hoặc phẫn nộ hoặc đau lòng, anh cần phải bị một suy nghĩ không biết tên điều khiển, nuốt chửng lý trí, thậm chí làm ra hành động quá khích, nhưng lại không có, ngoại trừ lúc đầu hơi khϊếp sợ và kinh ngạc, hình như… hình như cũng chẳng có tâm tình gì khác, anh đã chôn giấu tất cả vui buồn vào lòng, khi nghe đến tên cậu trong biển người dày đặc, khoảnh khắc vừa nhìn thấy cậu thì trong lòng liền nổi sóng, còn chưa kịp hỏi cậu một câu em đã đi đâu, thì lại giống như bị quăng lên chín tầng mây, bị giội một chậu nước lạnh, cóng hết cả người.

Anh đi tới bên cạnh Ôn Mộc, trên tay cầm tờ giấy ghi chép của công ty hàng không, ở phía trên ký tên của mình.

Ôn Mộc kinh ngạc nhận lấy rồi nói tiếng: “Cảm ơn.”

Cố Thành Lâm hỏi cậu: “Mới vừa về nước?”

“Gần nửa năm rồi.” Ôn Mộc đứng dậy nói.

“Tốt nghiệp chưa.”

“Em…” Ôn Mộc cúi đầu nói: “Tốt nghiệp rồi.”

“Trường nào.”

Ôn Mộc thuận miệng nói một tên đại học ở nước ngoài, nghe giọng có hơi giả.

“Có công việc chưa.” Cố Thành Lâm hỏi.

Ôn Mộc nói: “Chưa, chưa có.”

Cố Thành Lâm hỏi: “Sức khỏe không tốt?”

Ôn Mộc lập tức lắc đầu: “Không phải, sức khỏe rất tốt, chỉ là, ăn… không quen đồ ăn nước ngoài.”

Cố Thành Lâm đột nhiên dừng lại vài giây, còn nói: “Cho tôi cách liên lạc, email hoặc là điện thoại.”

Ôn Mộc không hỏi một tiếng, viết lên tờ ghi chép rồi đưa cho anh.

Một tuần sau đó, trong hộp thư điện tử của Ôn Mộc có một email, là thư mời, cậu chưa từng đi nộp CV, mở ra nhìn nội dung, là chức trợ lý của một công ty giải trí, công ty giải trí kia cậu biết, ở thành phố A, cậu nhìn chằm chằm email do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là gọi cho Ôn Minh một cú điện thoại.

echkidieu2029.wordpress.com

Giải trí Sâm Thịnh phát triển từ ban nhạc của Hồ Tu, lúc trước gần đóng cửa, ông chủ không có đầu óc kinh doanh, vốn định cuốn gói đi, kết quả cải tử hoàn sinh, bây giờ phát triển cực kỳ lớn mạnh, xem như là một kiệt xuất mới nổi trong giới giải trí.

Phùng Xuyên là người đại diện của nhóm, Ôn Mộc kéo hành lý đi theo sau hắn, vừa đi vừa nghe hắn giới thiệu tình hình: “Bọn họ còn hai tuần nữa là về, trạm cuối cùng là ở đây, hai tuần này cậu cố gắng tập làm quen với công việc.” Nói xong mở ra một cánh cửa: “Cậu ở phòng này, có vấn đề gì thì có thể liên hệ tôi.” Rồi đưa ra một tấm danh thϊếp.

Ôn Mộc lễ phép nói: “Cảm ơn.”

Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Nhìn theo Phùng Xuyên rời đi, Ôn Mộc đi vào phòng, chưa được vài giây liền lui ra, nhìn chìa khóa và biển số phòng, xác định không đi nhầm, mới đi vào lần nữa.

Phòng rất lớn, xanh dương và xám là chủ đạo, rất trầm tĩnh, có hai phòng ngủ, cửa đều mở, một phòng còn để đồ tư trang, Ôn Mộc để hành lý vào phòng đối diện.

Nghệ sĩ cậu phụ trách không ở đây, trở thành người rảnh rỗi nhất công ty, Phùng Xuyên ngoại trừ ngày đầu tiên xuất hiện sắp xếp chỗ ở và giới thiệu công việc thì liền biến mất, phòng làm việc mỗi ngày đều bận rộn, Ôn Mộc ngồi không lại thấy không hợp, cậu nhìn chằm chằm lý lịch các nghệ sĩ trong công ty rất lâu, nhưng chỉ nhìn tên Cố Thành Lâm.

Trong hai năm đã tốt nghiệp đại học A, thật là lợi hại.

Vốn tưởng rằng về vấn đề công việc có thể hỏi bạn cùng phòng, mà từ sau khi cậu vào ở, gian phòng đối diện vẫn chưa có ai tới, buổi tối trước khi ngủ lấy điện thoại di động ra hỏi Tề Tình mấy chuyện liên quan đến việc kết hợp thức ăn để mau chóng tăng cân, rồi đến phòng tắm rửa mặt.

Ban đêm ngủ không quá say, xe ô tô màu đen phi nhanh trên đường cao tốc, thế nào cũng không dừng lại được, cậu liều mạng muốn mở cửa xe thì lại thấy bị khóa, một đôi tay giữ lấy cậu không cho cậu động đậy, cậu giãy dụa kêu la: “Không đúng, không phải nơi này, thả con xuống, con không đến sân bay, xin ba mẹ cho con xuống…”

“Để con về… Buông con ra, buông con ra!” Ôn Mộc bị tiếng la của mình đánh thức, cậu trừng hai mắt l*иg ngực phập phồng dữ dội hô hấp dồn dập, trên mặt ẩm ướt, gối hình như cũng ướt rồi.

Tay rất lạnh, cảm giác bị giam giữ vẫn còn tồn tại, cậu nghĩ đến bản thân trong giấc mơ, mãi đến khi đèn giường đột nhiên bật sáng, mới nhìn thấy người ngồi bên giường.

Là Cố Thành Lâm.

Ôn Mộc trừng mắt nhìn, máy móc véo lên bắp đùi mình, đau đến mức lập tức ngồi dậy, vội vàng nói câu: “Xin… xin chào.”