Bốn Năm Phấn Hồng

Chương 57: Thành công của Trịnh Thuấn Ngôn

Tháng 10 năm 2003, sau bốn tháng chuẩn bị, Trịnh Thuấn Ngôn tham gia giải hùng biện quốc gia và giành được danh hiệu người hùng biện hay nhất.

Lúc đó, chúng tôi xem cuộc thi qua ti vi. Giây phút Trịnh Thuấn Ngôn xuất hiện trên màn ảnh, chúng tôi cứ trầm trồ mãi không thôi, mọi người chỉ biết thốt lên: "Thật lợi hại!" còn ngoài ra chẳng biết nói cái gì nữa. Bởi vì trong mấy tháng qua, chúng tôi đều không đánh giá đúng Trịnh Thuấn Ngôn. Chúng tôi đều cảm thấy một trường đại học tầm thường như trường chúng tôi làm sao có tư cách thi đấu với các trường đại học đỉnh cao trong nước.

Tôi chỉ biết Thuấn Ngôn lúc nào cũng rất giỏi giang, rất chăm chỉ, nhưng rồi một ngày khi tôi tự nhiên phát hiện ra rằng cô ấy xuất sắc như thế thì sẽ có một khoảng cách rất lớn với chúng tôi, với tôi và với đa số sinh viên trong người trường đại học này và tôi đột nhiên cảm thấy sợ. Tôi ngưỡng mộ cô ấy, thậm chí là ghen tị với cô ấy, vì tôi sợ dần dần tôi cũng không còn tư cách để ghen tị với cô ấy nữa. Một kẻ ăn mày thì làm sao dám ghen tị với một phú ông.

Trong mấy năm học đại học, tôi đã làm những gì? Tôi đã đạt được những gì? Tôi luôn muốn thoát khỏi không khí ngột ngạt xung quanh mình, tôi muốn trở nên siêu việt, bởi vì tôi biết khi bạn muốn vượt lên những người xung quanh, bạn chỉ có cách là phải xuất sắc hơn họ. Chỉ cần bạn xuất sắc hơn họ thì họ sẽ im lặng, và cũng chỉ như thế mới có ích cho tương lai của bạn.

Tôi luôn trách mọi người càng ngày càng lún sâu vào hoàn cảnh tầm thường, tôi luôn cho rằng cứ duy trì sự tĩnh tại, giữ khoảng cách thì có thể sẽ không khiến bản thân lún sâu vào sự tầm thường. Tuy nhiên, ngày hôm đó, khi chứng kiến Trịnh Thuấn Ngôn nhận giải tại Đài truyền hình Trung ương, tôi mới biết rằng, cô ấy đã dùng sự phấn đấu nỗ lực của bản thân để chiến đấu với hoàn cảnh, còn tôi chỉ dùng sự tĩnh tại của mình để chống chọi với nó.

Nỗ lực mới là xuất sắc. Còn tĩnh tại chỉ là nhát gan.

Hôm đó tôi mất ngủ. Tôi sợ sự tầm thường. Tôi luôn muốn thoát khỏi nguy cơ bị lún sâu vào sự tầm thường. Hôm ấy tôi mới phát hiện ra rằng tôi chưa thoát khỏi bất cứ điều gì

Tôi là một kẻ thất bại thảm hại. Tôi cực kỳ phiền muộn và cảm thấy khó chịu không yên.

Trịnh Thuấn Ngôn khải hoàn trở về, mọi người lần lượt tới chúc mừng. Nhưng chúc mừng xong, nhất loạt đều giữ khoảng cách với cô ấy.

Một người đàn ông xuất sắc luôn có một đám người vây quanh, cả nam lẫn nữ. Một người phụ nữ xuất sắc thì luôn cô đơn, không có ai bên cạnh, dù là nam hay nữ. Đàn ông ưu tú vì họ cô đơn, còn đàn bà cô đơn vì họ ưu tú.

Không lâu sau, Trịnh Thuấn Ngôn lại đoạt giải trong ngày hội khoa học kỹ thuật, bài luận văn của cô ấy đạt giải nhất tinh. Tôi thật kính nể cô ấy.

Trịnh Thuấn Ngôn là kiểu con gái mà tôi thích: Không bàn chuyện thị phi, không làm tổn thương người khác, thông minh chăm chỉ, biết mình đang làm gì, biết tại sao mình lại học đại học, và sau khi tốt nghiệp mình sẽ đạt được những gì, được thăng tiến ra sao.

Cô ấy luôn cực kỳ xuất sắc, đọc rất nhiều sách mà chúng tôi coi là rất khô khan đơn điệu, học đủ thứ tiếng và còn học rất giỏi, và luôn là tay hùng biện cừ khôi trong các giải thi đấu. Năm nào cũng giành được học bổng loại ưu.

Đến một việc khó như làm người trong sạch, không "tán" chuyện, cô ấy cũng làm được.

Tôi là một người trầm tính nên cũng khá thích những người giống như mình. Lí do cốt yếu là tôi nghĩ những người ưu tú luôn bao dung và hiểu nhau nhiều hơn. Có một từ gần giống với từ "đồng lòng" mà tôi không sao nhớ nổi, đại ý là tư tưởng lớn gặp nhau.

Điều mà người ưu tú đích thực muốn đạt được là làm sao để bản thân vươn đến đỉnh điểm của sự thăng hoa, quan tâm nhiều hơn đến bản thân, và quan tâm đến người khác ít đi. Chúng ta quan tâm đến cuộc sống, quan tâm đến ánh mặt trời, và muốn từng bước từng bước đến gần với ước mơ của mình.

Tôi thích kết bạn với những người ưu tú. Cứ cho là họ kiêu ngạo nhưng bạn có thể học được từ họ những kiến thức và những ưu điểm có ích, muốn làm được điều gì đó trong xã hội thì cần phải chân thành, phải siêng năng, phải nỗ lực, sống phải có mục tiêu.

Những nữ sinh đại học như thế mới là phụ nữ kiểu mới của tương lai. Thế giới là của họ và những người đàn ông bên cạnh họ.

Từ thành công của Thuấn Ngôn, tôi suy nghĩ lại về cuộc sống đại học của mình. Việc suy nghĩ đó làm tôi chìm đắm trong đau khổ một thời gian dài mà không thể tự thoát ra được.