Đêm nay, bầu trời âm u không trăng sao, rừng cây rậm rạp âm u tĩnh lặng. Gió lạnh thổi nhẹ qua từng ngọn cây phát ra tiếng xào xạc, một chiếc lá khô rơi xuống, lướt đi chầm chậm trong gió, từ từ đáp lên vai một thân ảnh trong bóng đêm.
Thân ảnh núp sau một lùm cây, như hòa vào màn đêm vô tận, chỉ có ánh mắt lập lòe sát khí.
Thân ảnh hướng ánh mắt, nhìn về một khoảng đất trống, phía khu đất trống đầy rẫy lều trại, đèn đuốc sáng trưng, thi thoảng lại có tốp năm tốp ba đội nhân mã gươm đao sáng loáng đi tuần tra.
Thân ảnh trong lùm cây phát ra tiếng cười lạnh lẽo:
- Hắc Lang trại, Mục Thiết, hôm nay Dịch Phong ta đến tính sổ với các ngươi.
Thân ảnh Dịch Phong nhanh như một u linh, áp sát phía ngoài doanh trại đang định bí mật lẻn vào, chợt hắn nhíu mày thầm nghĩ: " Vì sao lại phải bí mật lẻn vào a, thực lực tên Mục Thiết đó bất quá chỉ là ngũ tinh đấu sư mà thôi, khi ta là đấu sĩ đã có thể miểu sát nhất tinh đấu sư, huống hồ... "
Nghĩ đến đây hắn chợt thẳng lưng lại, tay chắp sau lưng, khuôn mặt lộ vẻ sửu nhi đến cực điểm, vận chuyển đấu khí gầm lên:
- Hắc Lang trại, hôm nay lão tử đến đây đòi mạng các ngươi. Cút ra đây cho lão tử.
Trong trướng bồng, Mục Thiết tay ôm một nữ tử mặt rỗ, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Bất ngờ thanh âm như sấm đánh bên tai của Dịch Phong truyền vào, một tên lâu la bên ngoài trướng bồng hô lớn:
- Bẩm đại đương gia, có kẻ địch tập kích!
- "Tập hợp nhân mã, ta muốn xem xem kẻ nào gan lớn đến vậy!". Mục Thiết quát.
Mục thiết tay xách đại đao, trên sống đao xâu những vòng sắt phát ra tiếng leng keng như quỷ khóc. Khuôn mặt mập mạp lộ ra vẻ âm lãnh, thoáng chốc hắn đã đến đại môn, hắn nheo mắt nhìn thì thấy phía trước mặt là một bạch y thanh niên đang mỉm cười lạnh lùng nhìn hắn. Thoáng chốc hắn đã nhận ra ngay, ngày đó Dịch Phong đánh bại Hàn Mãnh đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Mục Thiết cười quái dị một tiếng, thần sắc lộ ra một vẻ trào phúng quát lớn:
- Tiểu tử ngu xuẩn đến đây nạp mạng? Cũng tốt, đỡ mất công ta phải đi tìm. Không những ngươi mà Thanh Sơn thôn cũng sẽ không tha.
Hơn trăm tên lâu la xung quanh cũng cất tiếng cười khả ố, gương mặt hung tợn. Vũ khí sắc bén tỏa ra hàn mang lạnh lẽo.
- Bớt nói nhảm đi.
Dịch Phong nói xong, cơ hồ cùng lúc đó thân hình trong chớp mắt đã lao đến trước mặt Mục Thiết, tung một quyền về phía hắn.
Mục Thiết cũng không chậm, tay y cũng vung một quyền, quyền ảnh cương mãnh va chạm với quyền đầu của Dịch Phong.
- Ùng!
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, quyền đối quyền chạm nhau, sóng xung kích tràn ra giống như thả một viên đá vào mặt nước tĩnh lặng, nơi dư kình đi qua, những tên đạo tặc đứng gần trực tiếp bị chấn đến phun ra máu tươi.
Dịch Phong lui về sau năm bước mới dừng lại, còn Mục Thiết bất quá chỉ lui về sau hai bước. Dịch Phong cũng không quá bất ngờ, dù sao đối thủ cũng là ngũ tinh đấu sư hàng thật giá thật, còn hắn chỉ mới vừa tấn cấp đấu sư không lâu. Bất quá, hắn còn con bài tẩy chưa lật.
Trong khi đó về phía Mục Thiết đang âm thầm kinh hãi, vừa rồi lúc va chạm hắn cảm nhận rõ ràng thực lực đấu sư của Dịch Phong. Mới một tháng không gặp, tiểu tử này lại từ bát tinh Đấu Sĩ đột phá lên đấu sư, người bình thường cũng phải mất vài năm, tư chất tiểu tử có thể nói là thiên tài, nếu hôm nay không diệt e là ngày sau sẽ gặp tai họa ngập đầu. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Mục Thiết lộ ra vẻ ngưng trọng cùng với sát ý nồng đậm. Hắn từ từ nâng đại đao, đấu khí cấp tốc vận chuyển hình thành một tầng đấu khí sa y màu lục bao bọc ngoài cơ thể. Đấu khí sa y là dấu hiệu của cao thủ Đấu Sư mà bất kỳ Đấu Sĩ nào cũng khao khát, nó có tác dụng tăng phúc tốc độ, công kích, phòng ngự đáng kể.
Dịch Phong cười nhăn nhở, đem đấu khí vận chuyển hình thành một tầng sa y màu tím bao bọc cơ thể hắn, còn có một chút tử hỏa bốc lên đan xen vào đó là từng tia lôi quang, uy vũ bất phàm.
Mục Thiết chợt quát lớn một tiếng, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, thân hình bắn đến chỗ Dịch Phong, trong tay trọng đao phủ một lớp đấu khí màu lục vung lên, chém về phía Dịch Phong với khí thế dữ tợn.
Nhìn công kích dữ dội của Mục Thiết, thân hình Dịch Phong không lùi mà tiến, tay phải phủ một lớp đấu khí màu tím bốc lên từng tia lôi quang do công pháp Viêm Lôi quyết đã đột phá tầng thứ nhất mà thành, nghênh tiếp toàn bộ thế công của đại đao.
"Đinh đinh đang đang…"
Theo sự giao đấu của hai người, mỗi khi đại đao với quyền kình giao phong đều bắn ra hoa lửa đầy trời cùng với tiếng kêu đinh tai nhức óc. Từng chiêu từng thức mãnh liệt va chạm với nhau, không bên nào hơn bên nào.
Đao pháp của Mục Thiết lăng lệ ác liệt, từng đạo, từng đạo đao mang hình lưỡi liềm liên tục bổ xuống phong tỏa mọi đường lui của Dịch Phong. Dịch Phong hai tay liên tục vung lên, tức thời quyền ảnh như mưa rào xuất hiện, kịch liệt va chạm với đao mang phát ra những tiếng bạo tạc trầm thấp. Xong, một đạo đao mang cường đại chém đến khiến hắn phải lui lại sau vài bước mới mạnh mẽ dừng lại.
- Nếu chỉ có vậy thì ngươi chịu chết đi, Binh giai đấu kỹ Nộ Ưng Trảo.
Mục thiết cuồng tiếu, ngón tay co lại thành trảo được đấu khí bao bọc tạo nên hình giáng như móng vuốt của chim ưng. Trảo phong bén nhọn xé rách không khí tạo nên tiếng rít chói tai, như tia chớp lao đến.
- Tử Hỏa Biến mở, Đoạn Ngọc Phân Kim Chưởng!
Trong lòng quát lên mấy tiếng âm lãnh, ấn ký tử sắc ở mi tâm Dịch Phong kịch liệt tỏa ra tử quang diễm lệ, mái tóc đen của hắn dần dần chuyển sang màu tím, chiến lực giờ phút này được tăng phúc rõ rệt, chưởng pháp đột nhiên tràn ngập một loại năng lượng hung mãnh. Tiếng xé gió vang lên, một đạo chưởng ấn tỏa ra bạch quang như ngọc, được bao phủ bởi một lớp tử hỏa ầm ầm lao đi.
- Ầm Ầm
Chưởng phong chảo ảnh kịch liệt va chạm, phát ra tiếng nổ kịch liệt khiến màng nhĩ đau nhức, chấn nát đá vụn xung quang. Đám lâu la nhiều kẻ bị dư chấn đánh văng đi vô cùng thê thảm. Dịch Phong lắc người lùi ra phía sau, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt lóe lên...
- Rầm
Chỉ thấy chảo ảnh sụp đổ, chưởng mang tốc độ tuy giảm nhưng vẫn nặng nề đánh vào người Mục Thiết.
- Phốc xuy.
Dính một chưởng cương mãnh, Mục Thiết giữa không trung phun ra một ngụm máu lớn, cuối cùng hung hăng rơi mạnh xuống đất, khiến cho mặt đất nứt từng khe hở như mạng nhện, bụi bay mù mịt.
Dịch Phong nhìn thân thể Mục Thiết đang co quắp trên mặt đất, trong đôi mắt lóe lên một mảnh lạnh nhạt, chậm rãi bước đi dưới ánh mắt kinh hãi của bọn đạo tặc.
- Các... các ngươi đứng đó làm gì mau lên cho ta.
Mục Thiết miệng đầy máu tươi, trước ngực lõm xuống, sắc mặt trắng bệch cực kì đáng sợ, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn, hiển nhiên, hắn đã tới tình trạng đèn sắp cạn dầu rồi.
Đám lâu la xung quanh sắc mặt lộ vẻ sợ hãi, như bầy dê đối mặt với một đầu mãnh hổ. Bỗng có một đám mười mấy tên lộ vẻ trung thành cắn răng vung vũ khí lao lên, Dịch Phong lạnh lùng tùy ý vung một chưởng, cả đám như diều đứt đây văng đi, tuyệt khí bỏ mạng.
Hắn lạnh lùng quét mắt ra xung quanh, quát lạnh:
- Cút khỏi núi Thanh Sơn cho ta, từ nay về sau cấm đến nơi này nửa bước.
Nhất thời đám lâu la còn lại rùng mình một cái, hoảng loạn cuống cuồng bỏ chạy. Thoáng chốc trong khoảng đất trống trải chỉ còn lại Dịch Phong và Mục Thiết.
- Ta sẽ không tha...
Tiếng hét thảm còn chưa kịp phát lên, một luồng tử hỏa đã bao lấy Mục Thiết, cắn nuốt hắn sạch sẽ.
Dịch Phong lắc mình lao vυ't đi. Ở nơi đấu khí làm chủ, cường giả vi tôn này. Chỉ có lực lượng cường đại mới là hết thảy, mới có thể bảo vệ những người thân yêu của mình. "Kiếp trước" của hắn tu luyện càng về sau càng cần phải cảm ngộ thiên địa đại đạo. Xong ở "kiếp này", trên con đường tu luyện đấu khí tất cả là lực lượng, chỉ cần đủ "lượng" là sẽ đột phá. Dùng lực chứng đạo, cũng tốt, hắn mỉm cười. Bóng dáng dần mất hút trong màn đêm vô tận.