Tối nay gã Khánh hẹn cậu sớm hơn mọi khi, còn bảo cậu mặc quần áo đồng phục chỉnh chu không biết để làm gì. Đợi lúc gã đến, nhìn gã ăn vận nguyên một bộ vest đen sì với bó hoa trắng thì cậu mới hiểu.
Chín giờ tối, cậu và gã dắt tay nhau vào nghĩa trang.
Đường vào là một lối nhỏ được lát gạch đá, cứ cách một đoạn ngắn lại có cột đèn điện. Nhưng chung quy lại, ngòai ánh sáng lập lòe đủ để lờ mờ thấy lối đi thì xung quanh vẫn tối đen như mực.
Trời lạnh, như thể sắp bão đến nơi hay sao mà cứ thấy gió thổi vù vù hại Long rét run cầm cập. Đã thế gã Khánh cứ lầm lì chẳng nói gì mặc cho tiếng côn trùng tranh nhau kêu gào đập vào tai Long.
Giả sử có bàn tay xương xẩu hôi thối đột nhiên chồi lên từ dưới lòng đất chắc Long đột quỵ chết luôn cho gã dừa lòng.
Đến khi không thể chịu được, Long mới dám hỏi.
"Này... Anh đưa em đến đây làm gì?"
Gã vẫn không nói gì.
"Này!!! Nói đi!! Tim em yếu, anh đừng dọa em!!"
Gã vẫn không nói gì...
Đang định vùng lên bỏ chạy thì bị Nghiêm Khánh giữ lại, trong đêm tối, da mặt gã tái nhợt, đôi mắt gã đột nhiên sáng rực lên thật đáng sợ!!!
"Tắt flash đi, mù mắt anh mày rồi."
"Tắt, tắt ở đâu nhỉ? Nhưng tắt... Tắt làm gì? Đường tối lắm." - Long lóng ngóng tay chân.
"Tắt đi anh mày mới dễ trừ khử mày được."
Bàn tay lạnh toát của gã chạm lên cổ cậu.
"Anh xin lỗi nhưng mày đã biết quá nhiều rồi, phải diệt khẩu."
Cảm tưởng như tim của Hoàng Long vừa bị rớt ra ngoài l*иg ngực.
"..." - Bất động đánh rơi điện thoại.
"Á!!!!! Bể màn hình bây giờ!!!" - Nghiêm Khánh hết hồn cúi xuống nhặt điện thoại lên.
"Anh muốn gϊếŧ em thật à?"
Trời ơi, sao nó lại có thể tin trò đùa xàm xí của gã chứ?
Đang định giải thích thì thằng nhóc đột nhiên vồ đến bám hai tay lên vai gã, những ngón tay của nó bấu thật chặt như muốn ghim thật sâu dấu vết.
"Nào nào, lúc nãy anh chỉ đù--"
"Tôi phải gϊếŧ anh trước... Gϊếŧ anh trước..."
Rít lên từng cơn đay nghiến, đầu nhóc ta như vẹo sang một bên, tóc tai lòe xòe ẩn hiện đôi mắt ngập tràn thù hận. Đáng sợ hơn, sang giây sau, nó há to khuôn miệng để lộ răng nanh sắc lẻm, khóe môi dầm dề chảy dãi.
Tim đập thình thịch, gạt tay thằng nhỏ ghê gớm này ra, Nghiêm Khánh hét toáng lên.
"Á đậu má!!! Dừng được rồi đấy!! Mày đừng làm anh sợ!!!"
"Gừ gừ... Hừ hừ."
Chẳng biết gã sợ đến độ nào mà Long chưa kịp cạp gã thì gã đã cạp muốn nát cái má của cậu rồi!! Có ai chống trả zombie như gã không!!
"Ok ok em thua!!"
"Bình tĩnh chưa?" - Nghiêm Khánh mỉm cười chiến thắng rồi lấy tay áo chùi chùi nước dãi của mình đã dính nhoe nhoét lên má của thằng nhỏ. - "Ai bảo mày giả ma giả quỷ dọa anh."
"Ai bảo anh dọa em trước. Em đau tim chết thì sao?"
"Thì chôn luôn ở đây. Quá tiện." - Gã nắm chặt tay Hoàng Long rồi kéo đi.
"Cặn bã!"
Đi thêm đoạn nữa, Long và gã dừng chân trước nấm mộ của chàng trai nom chạc tuổi cậu.
"Hôm nay là ngày giỗ của bạn thân anh. Nhanh thật, cũng được bốn năm rồi."
"Vậy là anh ấy mất năm 19 tuổi? Trẻ quá."
"Ừm. Mày ra kia đợi anh, anh nói chuyện với nó chút."
"Vâng."
Đặt bó hoa trắng xuống, Nghiêm Khánh ngồi thụp xuống, vươn tay chạm đến tấm di ảnh có chàng trai đang cười rộ lên.
"Ở dưới đó có tốt không?" - Gã càng nhìn nụ cười trên di ảnh lại càng buồn. - "Chắc tốt hơn trên này cả trăm lần đúng không? Đúng. Có lẽ mày chết đi vẫn tốt hơn là sống trên này nhiều."
Gạt nước mắt, Nghiêm Khánh rút ra chiếc khăn tay trắng trong túi áo, cẩn thận lau chùi tấm di ảnh.
"Nhờ có mày phù hộ mà tao đã gặp được những người rất đáng trân trọng. Có họ kéo tao ra khỏi bùn lầy tuyệt vọng, để tao có thể ở đây lo hương khói cho mày."
"Không cần phải lo lắng cho tao nữa đâu. Hãy yên nghỉ đi."
Đứng dậy, nhìn bia mộ thêm chút nữa rồi gã cũng rời đi.
Gió thổi cho chiếc khăn tay bay lượn, cuốn theo bao kỉ niệm đau thương đã cũ.
"Giờ mình đi nhà nghỉ á?"
"Về nhà anh."
"Á, anh có nhà á?"
"?"
"Em tưởng kiểu người như anh thì chỉ cần chỗ ngủ qua đêm là được, cần gì nhà cửa?"
Nhéo sưng cái lá lì đòn của Hoàng Long, hắn đến chịu cái suy nghĩ của nó luôn ấy. Dù nghe có vẻ hợp lí.
Nhưng cũng lâu rồi hắn mới về nhà mình, cũng phải gần nửa năm gì đó. Lần cuối hắn đến đây chỉ để nhặt nhạnh vài đồ dùng cũ của con mèo đem đi cho.
Lạch cạch mở cửa, Nghiêm Khánh chậm rãi bước vào.
"Bụi phủ dày đặc trên nền gỗ kìa, có phải nhà anh không đấy?" - Vì cấu trúc căn nhà khá đơn giản nên Long dễ dàng tìm được nhà tắm. - "Có còn dùng được không đấy?"
"Được."
Dù lâu không ở nhưng có thông báo đóng thuế, đóng tiền điện nước gì gì thì gã vẫn nộp đủ. Chưa đến độ bỏ thành nhà hoang.
Cả hai tắm xong thì thay ga giường, chăn gối, lâu quá không ở, cái gì cũng bám bụi.
"Nhà anh cũng khá giả phết nhỉ?"
"Không."
Nhà này hắn mới đập đi xây lại hai năm trước nên mới được như vậy, chứ trước đây, nơi này chỉ là căn nhà gỗ lụp xà lụp xụp.
Biết tâm trạng hôm nay của gã không tốt nên Hoàng Long không dám bày trò gì. Chỉ dám ôm lấy eo Nghiêm Khánh, vòng hai tay ra sau, nhẹ nhàng xoa dịu bờ vai đang run rẩy của gã.
"Khánh ơi."
"Ừm."
"Có nhiều điều em muốn biết về anh."
"Ừm."
Gã ôm Hoàng Long cùng nằm xuống, gã suy suy nghĩ nghĩ, sắp xếp mớ kí ức lộn xộn của mình theo một trình tự rõ ràng rồi mới bắt đầu kể.
Nhà gã nghèo, đã nghèo thì chớ, năm gã mười tám chuẩn bị đi thi đại học thì bố gã phải nhập viện vì ung thư vòm họng giai đoạn cuối, nguyên nhân là do cái tật nghiện rượu, nghiện thuốc lá của lão. Mẹ gã cố gắng chắt chiu từng đồng từng hào, thậm chí bán nhà chỉ để chạy chữa cho lão.
Và việc Nghiêm Khánh từ bỏ đại học để đi làm bốc vác kiếm tiền là lẽ đương nhiên. Hàng xóm mỗi khi thấy gã thì chỉ có thể thở dài tiếc rẻ, đấy thằng nhóc học giỏi như vậy nhưng có được học đại học đâu? Chẳng bù cho thằng con nhà tôi, cho tiền nó còn chẳng muốn đi học.
Những lúc khó khăn nhất, may mắn cho gã rằng bên cạnh gã luôn có cậu bạn thân hoạt bát, là con nuôi của nhà giàu có tiếng trong thành phố. Mang tiếng là như thế nhưng cuộc sống của cậu ta cũng chẳng sung sướиɠ hơn gã là bao.
Bởi nhà đó sau khi nhận nuôi cậu ta năm trước, năm sau đã đẻ ra được thằng con trai quý hóa, cháu đích tôn của dòng họ. Cậu ta bị ghẻ lạnh như kẻ ăn nhờ ở đậu.
Có những ngày, gã chẳng có gì để bỏ vào bụng thì cậu ta sẵn sàng chia nửa bát cơm với gã, cùng gã bốc vác. Gã đã nghĩ chỉ cần có cậu ta ở bên thì khó khăn bao nhiêu gã cũng sẽ vượt qua thôi.
Có ai ngờ.
"Tí nữa tao phải ra tòa rồi, mày nuôi nó giúp tao. Nó tên Dưa Hấu."
"Tòa?"
"Ừ."
"Mày nói cái gì!?" - Nghiêm Khánh bỏ con mèo xuống, tái xanh mặt giữ cậu ta lại. - "Sao lại ra tòa?"
"Tao phạm tội gϊếŧ người, ba mạng, tử hình."
Gã còn chưa kịp nói gì thì đã có đám người còng tay, kéo bạn gã đi mất. Gã hớt hải chạy đuổi theo chiếc xe giam giữ phạm nhân nhưng không nổi.
Sau đó gã mới biết, con trai ruột cái nhà đó say rượu gϊếŧ người, sẵn đang có thằng nhóc ngu ngơ trong nhà, bọn lòng lang dạ thú chúng nó sẵn sàng đổ hết tội danh lên cậu bạn gã. Đẩy bạn gã mới tròn 19 tuổi phải nhận bản án tử hình.
Cùng lúc đó gã nhận được tin bố gã tử vong cùng mẹ già tự tử.
Còn chưa kịp cảm nhận nỗi đau mất người thân, bạn thân thì hắn phải trốn chạy chui lủi khắp nơi vì bị truy sát. Lũ man rợ kia, hại bạn gã chưa đủ còn muốn gϊếŧ gã bịt đầu mối.
Chạy trốn ròng rã năm trời cuối cùng cũng kiệt quệ rơi vào tuyệt vọng cùng cực.
Ngày đó, khoảnh khắc gã quyết định sẽ gieo mình xuống dòng sông Hồng chảy siết kia thì đã có đôi tay vươn tới níu gã lại.
"Nếu như mày không còn gì để mất, vậy theo bọn anh đi."
"Chắc mày cũng biết rồi, anh là Tuấn Xương thằng này là Nam trẻ đú."
"Đú mẹ mày!!"
Khép lại hồi ức, lòng Nghiêm Khánh bỗng nhẹ tênh. Gã thấy lần hồi tưởng này không quá bi thương như gã nghĩ, hay là vì, ở đây đã có người cùng gã chia sẻ bớt nỗi đau này.
"Này, anh mày chưa khóc, mày khóc cái gì?"
Hoàng Long thút thít, những ngón tay đan vào kẽ tay gã.
"Nghe chuyện của anh, em chợt nghĩ."
"Nghĩ gì?"
Cậu chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Bầu trời đêm kia cũng giống như cuộc sống của chúng ta vậy. Đen tối âm u nhưng chẳng phải vẫn có những vì sao lấp lánh sao? Dù lẻ loi nhỏ bé nhưng đó là những tia hi vọng đã cứu rỗi cuộc đời chúng ta." - Cậu siết chặt tay gã. - "Cám ơn anh vì đã kiên cường níu lấy tia hi vọng ấy để em hôm nay được ở bên anh."
"Cám ơn em."
_____________________________________
Sơ: Viết liền 2 chap 😂 Lâu lâu mới viết dài sml ntn, Sơ gãy tay rùi. Để lát rep cmt các nàng sau nhé hiccc