Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 147: Đêm Thứ Bảy - Tiểu Tiên Nữ Ngây Thơ Đáng Yêu Và Mỹ Hầu Vương Đầy Sắc Khí 2

Đại Thánh đang ẩn thân đứng bên cạnh bảy tiên nữ đây!

Thổ địa nhỏ không biết sự thật đàng hoàng đáp lời: "Đại Thánh đang ở trong vườn, có lẽ vì thân thể mệt mỏi, hẳn là đang ngủ ở đình nghỉ chân."

Tiên nữ áo vàng gật đầu mỉm cười: "Nếu đã như vậy, tìm hắn đến đây, tuyệt đối không thể để lỡ việc được."

Lúc này thổ địa lập tức xoay người đi vào vườn, tìm đến chỗ đình hoa mà Đại Thánh vẫn thường nghỉ ngơi, nhưng hoàn toàn không thấy bóng người.

Tìm mấy vòng, xung quanh cũng không tìm thấy bóng dáng Đại Thánh ở đâu, thổ địa sốt ruột vội vàng quay về cửa, vừa lau mồ hôi tinh mịn trên trán, vừa chắp tay nhận lỗi với các tiên nữ: "Tiểu tiên vẫn chưa tìm thấy Đại Thánh, kính xin các tiên nga tha lỗi, hôm khác hãy quay lại."

Tiên nữ áo xanh lam tính cách không tốt, nghe vậy sắc mặt không vui: "Ta nhận ý chỉ đến đây, không tìm thấy Đại Thánh, sao dám về tay không được?"

Tiểu tiên nữ áo tím vội vàng kéo tay áo chị mình, cười nhạt với đám tiểu tiên canh cửa đang thấp thỏm: "Đại Thánh không ở đây, không bằng chúng ta cứ hái đào trước, đợi Đại Thánh quay về ta lại đi nhận lỗi có được không? Ý chỉ của Vương Mẫu không tiện trì hoãn quá lâu, mong được châm chước!"

Thổ địa chỉ lau mồ hôi, không dám nói gì.

Tiên lại bên cạnh cười làm lành dàn xếp: "Nếu tiên nga đã nhận lệnh đến đây, không nên chần chừ nữa. Đại Thánh của ta rảnh rỗi dạo chơi đã quen, chắc là ra khỏi vườn đi kết bạn rồi. Các ngươi cứ đi hái đào đi, chúng ta thay ngươi thưa lại là được."

Tiểu tiên nữ áo tím cực kỳ khéo léo đi theo sau một đám tiên nữ chị mình, bước chân nhẹ nhàng từng bước uyển chuyển.

Bảy người hái được hai giỏ ở những cây phía trước, lại hái được ba giỏ ở những cây ở giữa, khi hái đến những cây phía sau, chỉ thấy trên cây hoa quả thưa thớt, cũng chỉ có mấy quả xanh vẫn còn có lông.

Tiên nữ áo đỏ mặt mũi buồn rầu: "Năm nay không biết tại sao, có rất ít quả đào chín trên cây này, nếu không thì là mấy quả đào nhỏ, đựng vào giỏ này trông quá cực kỳ keo kiệt. Xách chiếc giỏ như vậy làm sao có thể quay về báo cáo với nương nương được chứ? Cũng không biết có phải năm nay những quả đào chín đều nấp sau cành lá rậm rạp hay không, các em, sao chúng ta không tản đi khắp nơi, tự mình đi tìm quả đảo to nhất chín nhất trên cây, phải tỉ mỉ đừng để bị hoa mắt, bỏ qua quả đào to đấy nhé..."

Tiểu tiên nữ áo tím ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời chị cả tiên nữ áo đỏ dặn dò. Đặc biệt chòn một hướng khác hẳn với chị nàng, đi tới.

Vừa nhìn mọi thứ xung quanh, thỉnh thoảng lại vươn bàn tay nhỏ bé đi cẩn thận lật những cành lá xanh biếc đan xen với ngọn cây rậm rạp, chậm rãi nhìn xem có thể có quả đào to đỏ trắng nào thấp thoáng trong đó không, chợt thấy từ trên đầu cành phía nam có một quả đào to nửa hồng nửa trắng rủ xuống.

Tiểu tiên nữ nhìn thấy trong lòng vui mừng nhảy nhót, đang định vươn tay ra bắt.

Ai ngờ trong giây phút ngón tay dài nhỏ như cọng hành vừa mới đụng vào quả đào, ánh sáng vàng kim trên cành chợt lóe lên, quả đào không cánh mà bay, mà có một người đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng.

Dọa cho tiểu tiên nữ áo tím giật mình, bàn tay trắng nõn của nàng che trái tim đang đập thình thịch trong ngực, kinh ngạc hỏi: "Ngươi... Phương nào... Là thần thánh phương nào? Là yêu tinh cây đào sao? Nhưng... Tại sao lại giống như..."

Như một con khỉ mặt lông, nhưng mắt vừa nhìn lên, đã nhìn thấy một con khỉ anh tuấn đẹp trai phóng khoáng thoải mái hiên ngang...

Tiểu tiên nữ chỉ thấy người kia dáng người cao lớn, nghiêng người dựa lên cành đào bên cạnh, cử chỉ thoải mái không câu nệ, ngang ngược không gò bó.

Trên gương mặt lông hình trái tim có một đôi mắt kỳ lạ, sáng lấp lánh giống như ngôi sao sáng quắc có thần, đầu đội tử kim quan cánh phượng ánh sáng rực rỡ, trên người mặc áo giáp màu vàng kim có khóa sáng choang, chân đeo bộ vân lý bằng tơ.

Quả nhiên là rất khí chất như trời quang trăng sáng oai hùng hiên ngang, dường như núi ngọc nguy nga thấy hắn cũng phải nghiêng ngả đổ xuống, tiểu tiên nữ áo tím nhìn mà sửng sốt...

Tôn Ngộ Không cố tình biến ra một quả đào to dụ tiểu tiên nữ của hắn đến chỗ vắng vẻ này, vốn dĩ muốn ở riêng với nàng để tự giới thiệu.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tiểu tiên nữ đáng yêu bị hoảng sợ, thoát tục không dính bụi trần trong giây phút biến thành nũng nịu động lòng người, khiến Tôn Ngộ Không không kiềm được kích động trong lòng, nhất thời dâng lên ý muốn trêu chọc.

Trong lời nói nhân vật tiểu thuyết của con người đều có câu chuyện công tử phong lưu đùa giỡn tiểu thư con gái nhà lành, không bằng hắn cũng học một chút xem.

Hắn ô lên một tiếng, giả vờ nghiêm giọng quát: "Ô hay, ta là thần thánh phương nào, vậy nàng lại là nữ yêu quái phương nào... Thế mà lại đi cùng với sáu nữ quái vật đến đây, định làm gì? Dám cả gan hái trộm đào của ta! Nàng có biết ta là ai không?"

Trong lòng tiểu tiên nữ vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ cái gì gọi là hái trộm đào của ta? Đào của ta sao?

Lời vừa nói ra, hơn nữa lại còn có dáng vẻ và ăn mặc như vậy, còn có tiếng quát như chuyện đương nhiên...

Đây chẳng lẽ chính là Tề Thiên Đại Thánh trông coi vườn đào sao?

Tiểu tiên nữ thông minh nhạy bén vội vàng vén vạt váy quỳ gối hành lễ: "Nói vậy tôn hạ hẳn chính là Tề Thiên Đại Thánh quản lý vườn đào rồi. Đại Thánh bớt giận, ta và sáu chị cũng không phải là yêu quái, chúng ta là bảy tiên nữ sai bảo của Vương Mẫu nương nương, Vương Mẫu nương nương ra lệnh cho mấy chị em ta đến hái đào tiên để mở Bảo Các, làm tiệc bàn đào."

Nghĩ đến mình bị Đại Thánh hiểu lầm là yêu quái, hơn nữa trong lời nói kia còn nhắc đến sáu nữ quái vật, chẳng lẽ chính là các chị mà Đại Thánh đã gặp trước đó?

Nàng nhẹ nhàng nhíu mày, thân thể càng cúi thấp hơn nữa.

Tiểu tiên nữ dáng vẻ phục tùng rũ mắt, lời nói khẽ khàng nhỏ nhẹ: "Đã đến đây rồi, trước tiên gặp thổ địa và các loại thần của vườn này, không tìm thấy bóng dáng Đại Thánh ở đâu cả... Chúng ta sợ để chậm ý chỉ sai bảo của Vương Mãu, không đợi được Đại Thánh quay về, vậy nên mới hái đào ở đây trước, cầu xin Đại Thánh thứ tội bao dung... Đại Thánh đừng nên hiểu lầm chúng ta không phải là yêu nghiệt, tiểu tiên cả gan xin hỏi Đại Thánh, không biết mấy người chị kia của ta bây giờ thế nào rồi? Có gặp nguy hiểm không?"

Tề Thiên Đại Thánh không muốn những tiên nữ kia quấy rầy thời gian hắn và tiểu tiên nữ áo tím ở bên nhau, nên đã thực hiện thuật cố định thân thể từ lâu rồi.

Bây giờ trên mặt tiểu tiên nữ lộ ra vẻ lo lắng gấp gáp, đôi mắt hoa đào cong như vầng trăng, ánh mắt chuyển động càng làm nền cho lông mi cong dài, dưới mắt còn tạo ra bóng mờ màu xanh đen, thật sự là tiểu tiên nữ xinh đẹp, trên trời dưới đất, hắn chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp như vậy.

Có điều tiệc bàn đào linh tinh kia là cái gì vậy?

Hắn đường đường là Mỹ Hầu Vương Tề Thiên Đại Thánh của Thủy Liêm động Hoa Quả Sơn, sao lại chưa từng nghe đến, rõ ràng mới nghe thấy lần đầu?

Tôn Ngộ Không kiềm chế nghi ngờ trong lòng, nhẹ nhàng nhíu mày, hắn tự tay đỡ dưới khuỷu tay tiểu tiên nữ nâng nàng dậy: "Tiên nga mời đứng dậy, đừng lo lắng. Những tiên nga khác vừa mới quấy rầy giấc ngủ của ta, ta lầm tưởng các nàng là yêu quái ăn trộm đào, làm mấy phép định thân cho các nàng đứng yên một chỗ thôi. Vừa nãy nàng nói Vương Mẫu mở tiệc, xin hỏi tiên tử bữa tiệc này mời những ai?"

Tiểu tiên nữ đàng hoàng đếm từng ngón tay như bạch ngọc, nàng học vấn uyên bác có thể nói là hầu như thuộc lòng những thần tiên tham gia tiệc bàn đào: "Bên trên đều theo quy tắc cũ. Tiệc bàn đào lần này, Tây Thiên mời Tây Thiên Phật Lão, Bồ Tát, La Hán. Nam Phương đương nhiên là Nam Cực Quan Âm. Đồng Phương là Sùng Ân Thánh Đế, Thập Châu Tam Đảo Tiên Ông. Bắc Phương có Bắc Cực Huyền Linh. Ở giữa có Hoàng Cực Hoàng Giác Đại Tiên, đây là ngũ lão của năm phương. Ngoại trừ các thần tiên chia đông tây nam bắc ra, còn có Ngũ Đấu Tinh Quân, Tam Thanh trên tám động, Tứ Đế, Thái Ất Thiên Tiên các loại, ở giữa có Ngọc Hoàng tám động, chín thành, Hải Nhạc Thần Tiên, U Minh Giáo Chủ của tám động dưới, Chú Thế Địa Tiên. Các tôn thần lớn nhỏ của các cung các điện, đều đồng loạt tham gia bữa tiệc..."

Tôn Ngộ Không nghe dài lòng phiền muộn, không kiềm được ngắt lời: "Được rồi, được rồi."

Nói xong lại sợ dọa đến tiểu tiên nữ của mình, vội vàng nhếch khóe môi nặn ra nụ cười nhẹ nói: "Tiên tử, nàng nói ra rất nhiều thần tiên, ta chỉ hỏi một câu, có mời Tề Thiên Đại Thánh ta không?"

Nhìn khóe miệng Tề Thiên Đại Thánh mỉm cười cực kỳ rạng rỡ chói mắt, tiểu tiên nữ áo tím hai gò má ửng hồng hơi sững lại.

Nàng thân là tiên nga bên cạnh Vương Mẫu nương nương, đương nhiên sẽ hiểu thần tiên trông coi vườn đào cùng lắm chẳng qua cũng chỉ là tiên thấp mà thôi, hoàn toàn không có tư cách được Vương Mẫu nương nương mời tiệc bàn đào.

Nhưng nhìn gương mặt lông hình trái tim anh tuấn rõ ràng của Tôn Ngộ Không, đôi mắt sáng trong sâu sắc rực rỡ phát sáng.

Tiểu tiên nữ không muốn ánh sáng trong đôi mắt này ảm đạm phai mờ đi nên nuốt lại lời định nói, nàng cắn môi lắc đầu ấp úng trả lời: "À, về phần, về phần Đại Thánh có được mời hay không, tiểu tiên cấp bậc thấp kém không biết hết mọi chuyện, có điều thật ra... Lại chưa từng... Chưa từng nghe thấy..."

Vừa nãy còn gọi tên từng vị tiên, bây giờ lại không biết hết mọi chuyện sao?

Nụ cười trên mặt Đại Thánh không giữ được nữa, bữa tiệc bàn đào rách nát này dám không mời Tề Thiên Đại Thánh hắn, đáng chết, vô duyên vô cớ làm hắn mất hết mặt mũi trước mặt tiểu tiên nữ của mình.

Hắn nhíu chặt lông mày không vui lại hơi nghi ngờ một chút, ánh mắt sáng rực nhân cơ hội quét mắt nhìn tiểu tiên nữ từ trên xuống dưới, vẫn không kiềm được hỏi thành tiếng: "Ta đường đường là Mỹ Hầu Vương Tề Thiên Đại Thánh của Thủy Liêm động Hoa Quả Sơn, bữa tiệc bàn đào rách nát này mời lão Tôn ta đến để thêm phần long trọng, có gì không được? Lão Tôn ta cũng không ghét bỏ bữa tiệc này không đến đâu!"

Tiểu tiên nữ bị ánh mắt Đại Thánh như sắp bốc lửa nhìn chằm chằm đến mức hơi ngượng ngùng, chỉ có thể ngại ngần mở miệng: "Đại Thánh đừng giận, đây là quy tắc của bữa tiệc trước đây, bây giờ cũng không biết sẽ thế nào. Tiểu tiên thật sự cấp bậc thấp kém, quả thật không dám một mình tự phỏng đoán lần này Vương Mẫu nương nương tính toán thế nào..."