"A. . .Ưʍ. . .Nương tử sao nhanh như vậy đã phun nước. . .Còn phun nhiều như vậy, không phải nghĩ đến việc muốn đem cây côn ŧᏂịŧ của tướng công. . ." Hoa Tỷ Thần không ngừng nói những lời trêu đùa, trên thực tế, hắn cũng nhẫn nhịn đến vất vả, mồ hôi trên trán cũng to như hạt đậu, chảy dọc xuống sườn mặt, tóc ở thái dương đều ướt sũng. . .
Sau khi Thư Khuynh Mặc cao trào xong, không chỉ phun ra một cỗ xuân thủy ngọt ngào mà qυყ đầυ của hắn cũng vô cùng khó nhịn, phấn nộn ở giữa hai cánh hoa cũng như mở miệng mấp máy ngậm lấy cây côn ŧᏂịŧ, dươиɠ ѵậŧ cũng cho vào hoa huyệt được một phần ba.
Vách thịt run run chủ động mυ'ŧ vào, tầng tầng lớp thịt gắt gao liếʍ mυ'ŧ dương vậy, cảm giác trơn trượt lại ấm nóng khiến cho hắn cảm nhận được sự vui thích cực hạn, đồng thời cũng cảm thấy gian nan cực hạn, quả thực khó có thể nói thành lời. . .
Cây côn ŧᏂịŧ to lớn mà thô ráp kia đặt ở cửa hoa huyệt có chút chật vật, nếu không phải hắn giữ hông nàng, mạnh mẽ đè nén du͙© vọиɠ thì đã sớm xuất tinh, làm mất mặt trước nàng. . .
"Ưʍ. . .Thư sinh ngốc, đừng nói nữa. . .Ưʍ. . ." Thư Khuynh Mặc còn tưởng hạ thân của chính mình không khống chế được, xấu hổ vô cùng , thấy tên thư sinh thối tha này không ngừng trêu đùa, quẫn bách quá hai má lúm đồng tiền đều đỏ ửng hết lên.
Khuôn mặt nhỏ bé của nàng chôn chặt trong lòng ngực của Hoa Tỷ Thần, vành tai nhỏ nhắn đỏ bừng như máu, trông càng kiều diễm, đáng yêu, giọng nói khàn khàn: "Chán ghét huynh. . .Mau lấy cái thứ kia ra đi. . .Nó khiến ta không ngừng phun nước, huynh còn muốn chê cười ta, về sau ta không thèm để ý đến huynh. . ."
Nơi sâu nhất trong thân thể nàng không ngừng run rẩy mãnh liệt, cơ thể bạch ngọc trần trụi sau khi cao trào qua đi vẫn còn dư vị, thân thể cũng không nhịn được mà phát run, cả cơ thể đều mềm yếu. . .
Thư Khuynh Mặc cảm thấy cây gậy thịt kia vẫn tràn đầy năng lượng, dường như muốn đâm sâu hơn vào hoa huyệt của nàng, giống như không bao giờ. . .Không bao giờ biết mệt mỏi. . .Nàng không tự nhiên mà lắc lư thân thể mềm mại của chính mình, muốn tránh xa cây dươиɠ ѵậŧ thô to, ngược lại cái eo nhỏ của nàng vặn vẹo lại vô tình khiến cho du͙© vọиɠ của hắn càng nổi lên. . .
Hoa Tỷ Thần thấy Thư Khuynh Mặc xấu hổ đến mức không muốn lộ mặt nhìn hắn, lại nghe nàng nói như vậy, lúc này mới hiểu được Thư Khuynh Mặc không có mặt mũi mà đối mặt với hắn, buồn cười nhìn nàng: " nương tử tốt, phu quân nào có chê cười nàng, nương tử không biết sao, phun nước chính là đỉnh điểm của cao trào."
Cũng không phải là không khống chế được, đây là bộ dạng cao hứng của nữ tử làm chuyện chăn gối. Xem ra vi phu ta hùng phong đại chấn, làm cho nương tử rất khoái rất vui sướиɠ nên lúc này không thể ngăn cản được mà phun nước... "
Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã tới trước giường trong phòng ngủ của Thư Khuynh Mặc, Hoa Tỷ Thần nhẹ nhàng đặt Thư Thư đang níu lấy hắn không chịu buông ra với vạt áo ướt đẫm trong lòng xuống giường, cả người cũng theo thế mà bị ép xuống cùng, sợ rằng bản thân mình đồng da sắt quá nặng nề sẽ đè bẹp mất Thư Thư, Hoa Tỷ Thần nghiêng người đặt gần hết trọng tâm lên tấm nệm dày êm ái trên giường.
Hắn cố ý lợi dụng thời điểm thân thể hai người kề sát khi vừa mới đặt Thư Thư lên giường để tách ra trong nháy mắt, cấp tốc đem côn ŧᏂịŧ to lớn chôn ở chỗ sâu kia mà một đường xuyên qua mị thịt của vách tường hoa mềm mại ướŧ áŧ lùi ra sau, hiện tại thì thời điểm thân thể cường tráng cùng một lúc ngã xuống, cây gậy lớn vừa mới được thừa cơ mà rút ra đã không đâm thẳng một mạch lại vào.
Lúc này đầu nấm thô hình trụ màu đỏ tía đã kẹt ở vị trí cửa huyệt, hai cánh hoa run rẩy mang theo sương hoa bị kéo căng đến đáng thương bởi quả trứng ngỗng kia, gần như rõ ràng đã thành sắc phiếm hồng.
Đầu khấc sung huyết êm dịu không hề còn nóng vội mà xông vào nữa, trái lại là nặng nề cọ xát vào hột châu ẩn giấu ở giữa đài hoa nơi cửa huyệt làm cho nó dựng lên, cứ cọ tới cọ lui, cọ qua cọ lại nên cửa huyệt liên tiếp co giật, dẫn tới xuân thủy trong huyệt chảy róc rách mà tuôn ra bên ngoài, miệng vật hình trụ thô ráp cũng vừa vờn hạt châu nhỏ đến đỏ căng phồng, nhưng chỉ là không chọc vào chỗ sâu bên trong...
Hoa Tỷ Thần vừa cọ xát vừa thân mật dùng môi gặm dái tai tụ máu đỏ hồng của Thư Khuynh Mặc, nỉ non nói trong mơ hồ không rõ: "Có điều là nếu như nương tử tốt bảo ta rút thứ này ra, ta làm phu quân cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời… Chẳng qua chỉ e rằng rút xong thì không thể lại làm cho nương tử sung sướиɠ được nữa... Nương tử có thể không nhớ đến thứ xấu xa gây khó chịu này nữa..."
"Chàng... Ta... Chàng nghe lời như thế từ bao giờ, chàng cố ý... Cố ý phá ta… A..." Thư Khuynh Mặc gấp gáp đến độ muốn khóc, mặt phấn ửng hồng như thể vẽ bừa vô cùng diễm lệ với màu đỏ yên chi, đôi mắt đẹp như sao bị lông mi dài che chở khẽ chuyển động, có thể miêu tả là muôn phần xinh đẹp, mơ hồ trong hốc mắt lại có sóng biếc dập dờn nhàn nhạt.
Thứ thô cứng nóng bỏng kia vừa thong thả cọ xát vừa chậm rãi chen vào giữa hai cánh hoa, cánh hoa mỏng manh màu hồng phấn bị đẩy mở ra, nhưng tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong tâm hoa lại cứ trống rỗng cô quạnh, ngứa ngáy tê tê, tương phản mạnh mẽ...
Vách tường thịt hoa mềm mại vẫn co rút co rút, nhưng lại bị trì trệ không có được sự thoải mái và ủi an, rất khó nhịn nỗi khát khao, nóng lòng mong mỏi vật to lớn treo ở cửa huyệt kia lại lần nữa tiến vào chọc cho thật tốt một phen...
Đương nhiên nàng biết Hoa Tỷ Thần như vậy là muốn làm gì, nhưng bây giờ bị giày vò dưới cơn cuồng loạn sắc dục như vậy khiến nàng không chịu nổi rối loạn kia, cũng chỉ có thể làm theo ý hắn. Đôi môi ướŧ áŧ đỏ tươi khẽ mím lại, trong tiếng thở dốc như hoa lan thổ lộ xen lẫn tiếng rêи ɾỉ yểu điệu không thể kìm nén nổi, âm thanh lưu luyến thấu xương vô cùng nhu mì và quyến rũ, nàng yêu kiều cất tiếng gọi: “Tướng công tốt, xin chàng, mau đưa cái thứ hỗn độn to lớn kia vào lại bên trong được không... Tướng công làm cho người ta... lại sung sướиɠ, lại sướиɠ một tí thôi..."
Hoa Tỷ Thần cũng phải chịu đựng rất vất vả, nhưng để được nghe một tiếng tướng công tốt này cũng hết sức đáng giá, lúc này khí lực của hắn vô cùng dồi dào, giọng nói trong hơi thở thô ráp bị bóp nghẹt lại trầm thấp: “Ừm… Được, nương tử nói, tự nhiên vi phu sẽ làm hết sức mình... Để làm cho nương tử cực kỳ sung sướиɠ..."
Lời nói còn chưa dứt, vật mạnh như rồng và hung dữ như mãnh hổ thô cứng kia đã cứng rắn như sắt, không chút khéo léo nào mà hung hăng đâm thật sâu vào trong nơi trơn bóng, như mất hồn mà tùy ý trượt vào sâu trong con đường hoa nhỏ đầy nước ấm đang giãn ra, cắm cả gốc rễ vào rồi lại rút cả gốc ra..., va chạm thẳng vừa nặng vừa trầm vào đỉnh làm cho thân thể Thư Khuynh Mặc mềm nhũn... Đâm thẳng một cái rồi lại một cái, rất khó chịu...
Eo thon của Thư Khuynh Mặc hơi hơi uốn éo, chỉ thấy cảm giác trống trải cùng ngứa ngáy trong huyệt đột nhiên biến thành hư vô, có thể vì gân xanh bao lấy vật to và dài cuồng bạo xông lên, cán cột nổi gân xanh kịch liệt cọ xát vào mị thịt của vách tường hoa mỏng manh kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng đợt rùng mình khó khăn, thịt ấm nóng non mềm ướt dịch nhờn trơn vô thức co rút lại mà bóp chặt lấy vật cứng nóng hổi...