Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 112: Đêm Thứ 9 Ngươi Xấu Lắm, Mau Lấy Cây Gậy Đáng Ghét Này Ra Ngoài Đi

Hai chân Thư Khuynh Mặc bị đầu gối Hoa Tỷ Thần mạnh mẽ gạt ra, nàng cảm thấy tất cả sức nặng của người đàn ông trên người mình giống như đỉnh núi Thái Sơn đè nặng xuống người nàng, khiến nàng gần như không thở nổi.

Hơn nữa nửa thân dưới rõ ràng có thứ to lớn cứng rắn thô dài đang nhẹ nhàng ma sát chân tâm nàng, thứ kia dường như có ý thức riêng của mình, cực kỳ thích chân tâm của nàng, nóng hổi muốn chọc vào trong chân tâm lầy lội ẩm ướt của nàng, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng này khi có khi không chọc vào miệng hoa nhỏ đang ẩm ướt tràn trề của nàng... Thứ hình cây nấm ướt nhẹp kia ở ngay trước lối vào giống như ngay sau đó có thể gạt cánh hoa nhỏ ở miệng hoa của nàng ra vậy, rất muốn... Rất muốn thứ kia thật sự có chọc vào, chọc vào, giúp nàng đỡ ngứa, dập tắt ngọn lửa cháy hừng hực không cách nào tắt được trong thân thể... Gương mặt tuấn tú lại sâu sắc đáng ghét này càng ngày càng phóng to trước mắt nàng, càng ngày càng đến gần nàng, nàng dường như có thể cảm nhận được tình dục nóng rực và tình yêu sâu lắng trong đôi tròng mắt đen kia, giữa hơi thở nóng bỏng mê loạn dường như cũng quấn chặt lấy nhau, mũi ngọc của nàng hừ nhẹ thở dốc, miệng nhỏ bật ra tiếng rên rỉ nũng nịu như mật đường, hoàn toàn không kiềm nén được: "Ưʍ... Nóng..."

Nàng thật sự không cách nào nhẫn nại được nữa thẳng lưng, vòng hai chân lên vòng eo rắn chắc của người đàn ông, nàng gấp gáp muốn cọ xát hoa nhỏ tê ngứa ướt sũng trong chân tâm lên thứ cứng rắn thô dài nóng bỏng này. Hai tay cũng không nhịn được quấn chặt lấy gáy Hoa Tỷ Thần, còn dùng vú trắng căng đau vểnh cao trước ngực dán lên thân thể hắn, đầu mũi tinh xảo cũng mờ ám cọ xát lên chiếc mũi cao thẳng của mọt sách xấu xa.

Trong lúc mơ hồ Thư Khuynh Mặc cảm thấy thứ có hình cây gậy dài bên dưới hình như lại to thêm một chút, cây gậy cứng rắn này càng ngày càng cố gắng đâm vào bên trong, chọc cho nàng vừa đau vừa ngứa, vừa là thoải mái lại không thoải mái, nàng cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà thân thể không xương mềm mại lại đột nhiên run lên, nàng khó kiềm chế được lắc eo lắc mông, trong đầu định mắng mọt sách xấu xa đáng ghét này.

Sau đó cũng mắng ra ngoài miệng thật, giọng nói cũng yếu ớt thân thiết đến không chịu nổi: "Ngứa... Rất ngứa... Nóng quá, mọt sách xấu xa đáng ghét, ngươi vẫn đáng ghét y như lúc còn nhỏ, nói muốn ngươi giúp ta đỡ ngứa, tại sao còn không giúp ta, cần gì cứ cầm một cây gậy chọc qua chọc lại mãi thế, ngươi thật đáng ghét... Đồ hư hỏng, vừa nãy ngươi còn dám cắn miệng ta, lại còn dám cắn ngực ta, ôi chao, lá gan càng ngày càng lớn... Không được, ta cũng phải cắn lại..."

Nói xong miệng nhỏ còn vươn chiếc lưỡi đinh hương giống như một con mèo sữa nhỏ, liếʍ láp từng chút từng chút một từ bên mặt và cằm của Hoa Tỷ Thần lên chóp mũi, dùng nước miếng của chính mình thoa đầy lên khuôn mặt của Hoa Tỷ Thần, trên gương mặt tuấn tú mơ hồ xuất hiện đầy ánh nước ướŧ áŧ, Hoa Tỷ Thần vừa được Thư Khuynh Mặc kêu vậy làm cho rất là hài lòng, và bây giờ nàng mới thực sự cảm nhận được hắn: "Nàng biết ta là ai... Biết rõ ta là mọt sách của nàng, vậy mà nàng vẫn nguyện ý đúng hay không... Vậy thì đừng hối hận..."

Hắn bình tĩnh xem sách của mình, đôi mắt xinh đẹp của nàng ẩn chứa một lớp sương mù câu người dày đặc không thể xóa bỏ, hai má ửng hồng đều đầy bay bổng thanh tú như hoa xuân trăng thu, mị hoặc mê loạn như mây mù lưu hà. Sáng ngời toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp huy hoàng, quả thực giống như là một tiểu yêu tinh nhan sắc xinh đẹp diễm lệ, phong tình vô hạn, tiểu yêu tinh quyến rũ và vô tình này còn mở miệng cười hì hì để rồi cắn yết hầu đang chuyển động lên xuống của Hoa Tỷ Thần...

Lý trí của hắn đã bị động tác này làm cho biến mất triệt để dễ như trở bàn tay. Giờ phút này, Hoa Tỷ Thần đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, và giờ sự điềm tĩnh thường ngày tự nhiên đã hoàn toàn không còn tồn tại, chỉ còn tràn đầy hoang dã và mong muốn xâm lược, đây là sách của hắn. Hắn đã yêu thương mà nâng niu sách như châu báu trong lòng bàn tay hơn mười năm. Lần này hắn tuyệt sẽ không bao giờ chịu buông tay!

Vòng eo rắn chắc của Hoa Tỷ Thần chật vật đưa về phía trước, ép chặt cái vật nóng hổi vô cùng sưng tấy và cứng rắn đến cực điểm kia nặng nề lách vào trong khe hẹp của tâm hoa mềm mại hồng nhuận, côn ŧᏂịŧ to lớn vừa tiến vào bên trong đã bị mị thịt nóng ẩm quấn chặt lấy, và sự mềm mại đến nghẹt thở của da thịt ở dưới bao bọc lấy tưởng như khiến cho hắn phát điên: "Ưʍ... Thư Thư... Sách của ta..."

Đường hoa chật hẹp mυ'ŧ chặt lấy khiến hắn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt mà run rẩy từ tận cùng xương cụt, lại làm cho hô hấp của hắn có chút trì trệ.

Với nhiều chất lỏng xuân thủy ở nơi trắng mịn kia làm ẩm ướt, cộng với sức mạnh liều lĩnh thiếu kinh nghiệm của người thiếu niên không biết nâng niu thiếu nữ, Hoa Tỷ Thần thật sự đúng là hăng hái mà tiến thẳng đến Hoàng Long, học theo bộ dạng tư thế mà năm đó hắn học được từ sách *Tị Hỏa Đồ (sách tranh khiêu da^ʍ) mà từng tí từng tí một đẩy nó vào đến tận phần sâu trong cùng, sau khi vật thể to lớn cứng ngắc dường như đã xuyên thủng một lớp kết giới mỏng, lúc này mới tiện đà mà nặng nề đem đầu nấm dập mạnh vào tâm hoa non nớt mềm mại nhất…: "A... Đau quá... Mọt sách xấu xa, tại sao chưa gì huynh đã chọc cây gậy kia vào rồi, đau quá... Huynh ác lắm, mau bỏ cây gậy ra ngoài đi..."

Tiểu hoa huyệt nhỏ hẹp chưa từng bị người nào ghé thăm qua tựa hồ gần như bị chống đỡ bởi cái vật cực to lớn lại nóng bỏng này đến muốn vỡ ra, Thư Khuynh Mặc cảm thấy rằng cây gậy này làm cho khin khít căng căng đến mức như nở đầy hoa nhỏ bên trong, và nó gần như giống muốn chống đỡ làm vỡ hoa nhỏ ra. Loại cơn đau như bị xé nát này ngay lập tức lấn át khao khát mê loạn do dược tính của xuân dược gây ra, làm cho nàng tỉnh táo hơn một chút... Dung mạo xinh đẹp của nàng lập tức tràn đầy một tầng sương mù dày đặc của nước mắt, giống như giọt sương tinh khiết trên gương mặt cánh hoa mỏng manh, không chịu nổi mà yếu ớt nắm chặt, nàng sốt ruột ưỡn người lên, hai mắt đẫm lệ, nước mắt lưng tròng mà nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn lại, liều mạng đánh vào thân hình nam tính cao to cứng cỏi kia, vừa đánh vừa kêu khóc nghĩ muốn làm cho cây gậy hành hạ người này đi ra ngoài khỏi nơi ấy.