Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 110

Editor: Puck - Diễn đàn

“Buổi trưa hôm nay tôi mời khách, tâm tình thả lỏng bụng ăn no, chặt đẹp Hoắc Vân Phi một đao!” Đỗ Hâm Lôi nghiến răng kèn kẹt rõ ràng tính toán.

“Oh!” Tất cả nghi ngờ ứng với lưỡi dao mà hiểu ra, khó trách! Lâm Tuyết há há cười hỏi: “Nơi này do Hoắc Vân Phi đặc biệt mở ra cho bà?”

Buôn bán nhỏ như vậy, Hoắc Vân Phi khẳng định không nhìn trúng, vì sao lại mở tiệm cơm ở dưới nhà trọ của Đỗ Hâm Lôi? Dụng ý không cần nói cũng biết.

“Thôi đi, chẳng qua chỉ vung hai đồng bạc lẻ để đền bù lương tâm áy náy của anh ta!” Đã từng nhìn thấy xa hoa tột đỉnh của Hoắc Vân Phi, Đỗ Hâm Lôi thật sự coi thường tiền bạc. Nhưng trong cuộc sống hiện thực không thể rời bỏ tiền, khi cô vào đường cùng, nếu không phải Lâm Tuyết đưa cho cô mười vạn đồng cứu khẩn cấp, cô sợ rằng kết quả phải đi ăn thùng rác.

Món ăn ngon tinh sảo được bưng lên, hai người ăn ngấu ăn nghiến. Lâm Tuyết vừa ăn vừa chậc chậc khen ngợi: “Thật không tệ! Mùi vị thức ăn còn ngon hơn khách sạn Vân Hải của Thiệu Kiệt!”

Suy nghĩ của Đỗ Hâm Lôi hiển nhiên không cùng một dải băng tần với Lâm Tuyết, cô đang suy nghĩ chuyện của cô, “Chờ tôi gặp được Hoắc Vân Phi, kêu anh ta trả lại mười vạn đồng cho bà!”

Nghe Lăng Lang nói, đợi đến ngày cô dự sinh Hoắc Vân Phi liền hết bận buôn bán ở châu Âu trở lại. Đứa bé là của Hoắc Vân Phi, anh đương nhiên có trách nhiệm ra khoản tiền này! Nợ Lâm Tuyết mười vạn đồng chung quy sẽ phải trả lại, cô định chờ Hoắc Vân Phi trở lại rồi nói với anh chuyện này. TruyenHD*dyan(lee^qu.donnn)

Chỉ lo nghĩ ngợi chuyện này, cô bỏ quên một chuyện khác quan trọng hơn –– cô đã không còn e sợ Hoắc Vân Phi, thậm chí đang mong anh trở về!

Có lẽ chịu ảnh hưởng của Lăng Lang và Lưu Nga, trong lúc vô tình lời của bọn họ giải trừ khẩn trương và đề phòng của cô, khiến cho cô tin tưởng Hoắc Vân Phi sẽ không nhốt cô nữa cũng sẽ không miễn cưỡng cô nữa, tôn trọng lựa chọn của cô, chờ ngày cô chủ động trở lại bên cạnh anh.

Cô dĩ

nhiên sẽ không chủ động trở lại bên cạnh Hoắc Vân Phi, để anh đồ tự kiêu ngạo đó làm mộng đẹp ngàn đời của anh đi!

“Há há!” Lâm Tuyết không nhịn được bật cười, cô dùng khăn ăn che, nheo mắt nhìn Đỗ Hâm Lôi, càng nhìn cô càng thấy thú vị, “Bà cho rằng tôi đặc biệt chạy tới vì đòi mười vạn đồng chỗ bà sao?”

“Khụ, tôi đương nhiên không có ý này, chỉ có điều cũng không thể tiêu không tiền của bà! Lại nói Hoắc Vân Phi tên kia cũng nên bỏ ra chút trách nhiệm và giá cao, tiền này nên do anh ta bỏ ra, tại sao phải vơ vét của bà!”

Hai người bạn thân thì thầm nói nhỏ, thỉnh thoảng cười nói thì thầm, hết sức hài hòa vui vẻ.

Đỗ Hâm Lôi thuộc về tính tình hướng ngoại hoạt bát, hơn nửa năm trải qua cuộc sống bị ngăn cách, người thân bạn bè tất cả đều cách xa, gặp được Lâm Tuyết dĩ nhiên không kìm được vui vẻ, chuẩn bị một sọt lời muốn nói.

Một bữa cơm ăn gần một tiếng, họ nói chuyện rất thoải mái. Cơm nước xong, Đỗ Hâm Lôi học dáng vẻ lãnh đạo, vung tay ký tên mình lên hóa đơn, sau đó phủi mông chạy lấy người.

Từ lúc biết tiệm cơm nhỏ này do Hoắc Vân

Phi mở, cô dứt khoát ký tên không trả tiền, nói cho “Ông chủ” kia, qua một thời gian ngắn Hoắc Vân Phi sẽ đến tính tiền thay cô.

Vị “Ông chủ” kia cười gượng, giải thích không được, phủ nhận cũng không được!

Mở tiệm cơm vì cô, cô nhận tình rồi, không có việc gì tới đây cọ một bữa cơm, có lúc dứt khoát không để cho Lưu Nga nấu cơm, họ liền tới đây ăn. Dù sao, Hoắc cầm thú tốn tiền vốn, không ăn cũng uổng!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Lâm Tuyết tới trong nhà Đỗ Hâm Lôi ngồi một chút, nhìn thấy bảo mẫu sắp xếp trong nhà lại ngay ngắn rõ ràng. Mặc dù căn nhà không lớn, nhưng ấm áp sạch sẽ, các loại đồ dùng gia đình bên trong đầy đủ mọi thứ, không hề thiếu thứ gì, cô cũng liền yên lòng.

Xem ra Hoắc Vân Phi chăm sóc Đỗ Hâm Lôi hết sức chu đáo, phương diện cuộc sống bố trí hết sức thỏa đáng. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Hai người ngồi trong phòng khách nho nhỏ, kề gối nói chuyện tiếp. Lưu Nga pha trà cho Lâm Tuyết, ép một ly cocktail nước trái cây thập cẩm cho Đỗ Hâm Lôi.

Lâm Tuyết thưởng thức nước trà xanh trong, nhấp một ngụm nhỏ, răng môi thơm ngát, không khỏi kinh ngạc “Đây là trà Long tỉnh minh tiền cực phẩm đi!”

Nhân dịp đầu xuân tháng ba, nhóm trà xuân đầu tiên mới vừa xao chế ra, Long tỉnh minh tiền Hàng Châu là cực phẩm trong trà, cô nhớ Hoắc Gia Tường thích nhất.

Lưu Nga bội phục nhìn Lâm Tuyết, gật đầu nói: “Không sai, Lâm tiểu thư thật biết thưởng thức!”

Đỗ Hâm Lôi cũng không có nghiên cứu về lá trà, lại nói sau khi mang thai cô cũng không thể uống trà, lá trà chuẩn bị trong nhà trừ Lưu Nga thỉnh thoảng pha uống một tách, chính là dùng để chiêu đãi khách.

Trong nhà hiếm có khách đến, mặc dù như thế, lá trà nửa tháng đổi một lần, cho dù uống không hết, lá trà cho dù rất đắt cũng sẽ bị vứt bỏ.

Chuyện trong nhà đều do Lưu Nga lo liệu, Đỗ Hâm Lôi cũng không để ý tới những chuyện này.

Từ sau khi Lưu Nga làm rõ thân phận với cô, cũng sẽ không cầm tiền sinh hoạt phí chỗ Đỗ Hâm Lôi nữa, mỗi ngày cũng không cần lại đi mua cá sống tôm sống nhọc lòng gϊếŧ chết trở về lừa gạt Đỗ Hâm Lôi là vừa mới chết.

Những chuyện phiền hà thẳng thắn tóm tắt toàn bộ, Lưu Nga trực tiếp nói cho Đỗ Hâm Lôi: “Mỗi tháng Hoắc tam thiếu trả tiền sinh hoạt phí cho dì có vài chục vạn, không tiêu tốn cậu ấy cũng đều thưởng cho dì! Cho nên con không cần cho dì thêm tiền! Mặt khác, lương tháng của dì chính là mười vạn đô la, mỗi tháng Hoắc tam thiếu trả đúng hạn, ba ngàn đồng mỗi tháng này của con… Có thể không cần cho dì thêm!”

Nhớ đến lúc ấy miệng Đỗ Hâm Lôi há to, một hồi lâu cũng không nói được ra lời.

Từ đó về sau, Đỗ Hâm Lôi không còn trả cho Lưu Nga bất cứ tiền gì nữa, bởi vì Hoắc Vân Phi đồ chuyên đốt tiền đó đã sớm thay cô thanh toán gấp vài chục vạn lần!

Từ đó trở đi, chi phí tiêu dùng trong nhà cô đều không hề hỏi tới nữa. Giống như lá trà linh tinh gì đó, cô vốn không biết cái gì là long tỉnh minh tiền hay là bích loa xuân cực phẩm, cũng không biết bao lâu thay một lần, dù sao những chuyện này đều do Lưu Nga lo liệu, cô hoàn toàn là chưởng quỹ phủi tay. dfienddn lieqiudoon

Trước cho dù Lưu Nga có tiền lương mười vạn đô la một tháng, chỉ nói tiền sinh hoạt phí mỗi tháng vài chục vạn cô và Lưu Nga ăn lớn uống nhiều nữa cũng không tiêu tốn hết, bất kỳ tiêu xài gì đều yên lòng giao cho Lưu Nga đi chi trả.

“Cháu rất thích uống trà.” Lưu Tuyết không khỏi quan sát Lưu Nga nhiều một chút, một người phụ nữ trung niên bình thường như vậy, vốn chưa nhìn ra đối phương thế mà lại là nhà mỹ thực kiêm bậc thầy dinh dưỡng quốc tế do Hoắc Vân Phi đặc biệt vì Đỗ Hâm Lôi thuê tới. “Thì ra dì Lưu có nghiên cứu với trà đạo!”

Lâm Tuyết ở chỗ Đỗ Hâm Lôi chơi đến hơn bốn giờ chiều mới rời đi, hai người hẹn chờ Lâm Tuyết có thời gian sẽ tới đây thăm cô, sau đó lưu luyến không rời bịn rịn chia tay.

Tiễn Lâm Tuyết đi, tâm tình Đỗ Hâm Lôi rất vui vẻ, cảm thấy tất cả đều tràn đầy hy vọng và động lực.

Có lẽ thế giới cũng không thảm đạm không có ánh sáng như mình tưởng tượng, xoay xoay người, đều có một chốn bồng lai tiên cảnh khác.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Còn chưa tới nửa tháng liền tới ngày dự sinh rồi, thân thể Đỗ Hâm Lôi rất cồng kềnh. Thời gian mỗi ngày nằm trên giường nghỉ ngơi tăng lên, miễn cưỡng không có tinh thần.

Ngày này, Lưu Nga đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, trong nhà chỉ có một mình Đỗ Hâm Lôi. Nghe được tiếng chuông cửa bị ấn vang lên. Cô hơi kỳ quái, là ai chứ? Trong nhà hiếm có khách tới chơi, chẳng lẽ là Lâm Tuyết đến đây?

Đỗ Hâm Lôi đi ra, cũng không nhìn qua mắt mèo, trực tiếp mở cửa ra, không ngờ người đứng ở cửa lại là Triệu Bắc Thành!

Vội vàng không kịp chuẩn bị, cô nhất thời giật mình. Xem ra mình ở thành phố A mọi người đã đều biết, buồn cười cô còn cho rằng mình giấu mình rất bí ẩn!

Cô lẳng lặng cùng anh nhìn nhau, ánh mắt phức tạp, trong lúc nhất thời đủ tư vị dâng lên đầu, nhìn nhau không nói gì.

Hồi hồn lại, Đỗ Hâm Lôi theo bản năng định đóng cửa, Triệu Bắc Thành liền tranh thủ đưa tay vào trong cửa ngăn cản cô,

“Đừng đóng cửa, anh có lời muốn nói với em!”

Lỗ mũi chua cay một trận, Đỗ Hâm Lôi nhịn nước mắt xuống đáy mắt, lạnh lùng nói: “Trừ chuyện ly hôn, những chuyện khác không bàn nữa!”

Thấy thái độ của Đỗ Hâm Lôi nguội lạnh dứt khoát, Triệu Bắc Thành không thể làm gì khác hơn là hòa hoãn giọng điệu, phụ họa nói: “Anh chính là vì chuyện

này mà tới!”

Cô không thể ngờ được anh lại

thẳng thắn trực tiếp như vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, thả lỏng cánh tay kéo cửa, nhàn nhạt nói: “Vào đi!”

Được cho phép đi vào trong phòng cô, Triệu Bắc Thành rất gò bó. Cho đến khi Đỗ Hâm Lôi vẫn thúc giục hỏi anh tới lúc nào làm thủ tục ly hôn với cô, anh ngước mắt lần nữa quan sát người phụ nữ trước mắt giống như đã cách ba đời ba kiếp với anh.

Cô sắp sinh, bụng lớn như cái trống, nhưng một chút này đều không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô. Cả người cô lộ ra vẻ thành thục của phái nữ có sức quyến rũ, mê người hơn rồi.

“Hâm Lôi!” Triệu Bắc Thành tiến nhanh một bước nắm thật chặt tay thon của cô, tròng mắt tuấn mỹ lướt qua vẻ đau khổ giãy giụa, nức nở nói: “Có nhớ anh không?”