Editor: Puck - Diễn đàn
Thạch Vũ chẳng những đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn với Thẩm Doanh Doanh, hơn nữa đã cử hành hôn lễ đơn giản ở trong quân đội. Bây giờ ở trong căn nhà do quân đội phân cho, tình hình cuộc sống cũng không tệ.
Biết được chuyện
này đã khiến Lâm Tuyết thật giật mình, càng khiến cho cô giật mình hơn, chính là cô dâu chú rể vừa mới kết hôn lại náo loạn muốn ly hôn.
Trong lúc nhất thời, việc này coi như tin tức lan truyền ra toàn bộ quân đội, khi Lâm Tuyết đi qua nữ binh đoàn Phi Ưng tán gẫu với Nhậm Thiến đã biết được.
Mặc dù đã từng cam đoan với Lương Tuấn Đào rằng không chủ động liên lạc với Thạch Vũ, nhưng chuyện lớn như vậy, cô không thể không hỏi.
Gọi điện thoại cho Thạch Vũ, cô uyển chuyển nhắc tới chuyện này, Thạch Vũ trầm mặc một lúc, nói cho cô biết: “Không sai! Tôi kết hôn, hiện đang chuẩn bị ly hôn!”
“Vì sao?” Lâm Tuyết chưa từng nghĩ tới Thạch Vũ sẽ kết hôn với Thẩm Doanh Doan, thậm chí còn không thể tưởng tượng được hai người bọn họ có thể biết nhau, “Sao anh đột nhiên quyết định muốn kết hôn? Trước đó tôi một chút tin tức cũng không nghe thấy!”
“Là hơi đột ngột!” Giọng Thạch Vũ hơi gượng gạo, anh không định nói cho cô biết là do Lương Tuấn Đào bức bách anh kết hôn, chỉ thản nhiên nói, “Cũng bởi vì quá đột ngột, tính cách nghiêm trọng không hợp, không có cách nào ở cùng nhau, chỉ có thể ly hôn!” dieendaanleequuydonn
Kết hôn ly hôn chỉ đơn giản như vậy? Lâm Tuyết không có cách nào xen vào chuyện hôn nhân của người khác, dù sao Thạch Vũ là người trưởng thành, anh có quyền quyết định chuyện của bản thân. Thật lâu sau, cô mới hỏi: “Gần đây Mộng Mộng tốt không?”
“Không tốt!” Thạch Vũ nói cho cô biết, “Cũng bởi vì Thẩm Doanh Doanh đối xử không tốt với con bé, tôi mới đòi ly hôn!”
Cô con gái yêu này giống như mạng của người đàn ông, có thể nói coi Mộng Mộng còn quan trọng hơn tính mạng của mình. Một người phụ nữ không yêu Mộng Mộng, anh đừng nói là yêu, ngay cả tiếp nhận cũng cực kỳ khó khăn.
Lâm Tuyết đã rõ ràng lý do muốn ly hôn của anh! Nhưng mà, nguyên nhân anh kết hôn… Cô vẫn không đoán ra.
Hai người hàn huyên vài lời tán gẫu, cô dặn anh chăm sóc tốt cho Mộng Mộng, nói có thời gian sẽ đi thăm con bé, rồi sau đó cúp điện thoại.
Một mình ngồi im hồi lâu, cô lại gọi điện thoại cho Lương Tuấn Đào.
Lúc đó người đàn ông kia đang xử lý việc quân, không thể ngờ được vợ yêu của anh thế mà lại gọi điện thoại cho anh vào giờ phút này, liền cao hứng nhấc máy nghe: “A lô, vợ, có phải nhớ tới anh rồi không?”
Lâm Tuyết lại một chút ý tứ vui cười cũng không có, giọng điệu hơi lạnh lùng hỏi, “Chuyện kết hôn nhanh chóng giữa Thạch Vũ và Thẩm Doanh Doanh có phải bởi vì do anh không?”
Cô hiểu Thạch Vũ, anh ta không phải người đàn ông tùy tiện, càng sẽ không qua loa với chuyện lớn hôn nhân. Nếu anh ta dễ dàng yêu một người phụ nữ như vậy, hoặc là nói dễ dàng kết hợp thành gia đình với một người phụ nữ không quen thuộc, trước kia đã sớm kết hôn, dù sao có rất nhiều phụ nữ theo đuổi ngược anh ta!
Trong đó khẳng định có vấn đề. Suy nghĩ thật lâu, điểm đáng ngờ tập trung vào Lương Tuấn Đào. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Hóa ra cô gọi điện thoại cho anh lại vì chuyện này! Lương Tuấn Đào hơi hậm hực, sau khi trầm ngâm một lúc, thản nhiên thừa nhận: “Không sai, là anh làm mai bảo đảm cho hai người bọn họ!”
Không chỉ làm mai, còn ép mua buộc bán, nếu Thạch Vũ không chịu đồng ý, sẽ phải lập tức rời khỏi quân đội
“Anh thế mà lại làm ra chuyện ngây thơ như vậy!” Lâm Tuyết thật sự không gì để nói, hờn giọng nói, “Quả thật quá hoang đường! Lương Tuấn Đào, anh như vậy sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thương cho bọn họ? Hôn nhân giữa Thạch Vũ và Thẩm Doanh Doanh quá gấp gáp tính cách không hợp, bọn họ vừa mới kết hôn sẽ ly hôn!”
“Sẽ không ly hôn!” Giọng điệu Lương Tuấn Đào thật chắc chắn, anh thúc đẩy đoạn nhân duyên này cũng có lý do của anh, “Em yên tâm, hôn nhân của bọn họ
có thể tiếp tục giữ vững, sẽ càng ngày càng ân ái hài hòa!”
Lương Tuấn Đào nói cũng không phải ba hoa, mấy ngày tiếp theo, Thẩm Doanh Doanh quả thật tự động thừa nhận sai lầm với Thạch Vũ, hơn nữa tích cực lấy lòng trấn an Mộng Mộng.
Thẩm Doanh Doanh chưa từng làm mẹ càng khuyết thiếu tình mẹ nỗ lực thử khơi thông với đứa bé, trăm phương nghìn kế nghĩ cách khiến đứa bé thích mình. Vì thế, cô còn đặc biệt thăm hỏi chuyên gia thiếu nhi, còn học tập với giáo viên mầm non nổi danh, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Sau này, cô hỏi thăm chung quanh, biết trước đó Mộng Mộng vẫn luôn đi theo Lâm Tuyết sống, vô cùng thích Lâm Tuyết, cho dù sao khi trở lại bên cạnh Thạch Vũ, vẫn cứ gọi mẹ Lâm Tuyết.
Vì thế, có thể cải thiện quan hệ với Mộng Mộng, đương nhiên mục tiêu vẫn là vì có thể hòa hợp quan hệ vợ chồng với Thạch Vũ, cô không thể không đến thăm hỏi Lâm Tuyết.
Nghe nói Thẩm Doanh Doanh tới cửa thăm hỏi, Lâm Tuyết cảm thấy ngoài ý muốn, đợi đến khi biết được đối phương đặc biệt đến chơi vì muốn chỉ bảo cho bí quyết ở chung hài hòa với Mộng Mộng như thế nào, cô càng thêm kinh ngạc.
“Lâm Tuyết, xin thứ cho tôi mạo muội, tôi thật sự không có cách nào nữa rồi mới tới tìm cô!” Trên khuôn mặt Thẩm Doanh Doanh không còn vẻ thù địch với Lâm Tuyết giống như trước kia, bất đắc dĩ cầu khẩn nói, “Cầu xin cô giúp tôi đi, tôi thật sự không muốn ly hôn với Thạch Vũ!”
Chắc chắn của Lương Tuấn Đào quả nhiên có đạo lý, có lẽ anh hiểu rõ cá tính của Thẩm Doanh Doanh, gả cho Thạch Vũ nhất định sẽ không nỡ ly hôn, sẽ rất cố gắng cứu vãn. die nda nle equ ydo nn
“Có việc gì cần tôi giúp cô cứ nói thẳng, tôi có thể làm nhất định sẽ giúp cô!” Vẻ mặt và giọng điệu của Lâm Tuyết đều nhàn nhạt, nhưng không từ chối Thẩm Doanh Doanh.
Tính khí thiên kim nhà lính hơi lớn, trừ đó ra thật ra không tính là người xấu, ít nhất cũng chưa từng làm việc gì đại gian đại ác. Bây giờ nhìn lại, tính khí thiên kim đại tiểu thư của Thẩm Doanh Doanh đã mài giũa đến không còn thừa bao nhiêu.
Đầu tiên là Lương Tuấn Đào, giờ là Thạch Vũ, đủ để mài giũa tất cả góc cạnh của Thẩm Doanh Doanh, không bao giờ có tính cách điêu ngoa ương ngạnh khi trước nữa.
“Tôi rất muốn cải thiện quan hệ với Mộng Mộng, nhưng con bé luôn xa cách tôi! … Ôi, Thạch Vũ nói tôi thiếu tình yêu, còn nói tôi đây mẹ kế ngược đãi Mộng Mộng!” Dáng vẻ Thẩm Doanh Doanh thật buồn rầu, nói hết với Lâm Tuyết, “Đều nói yêu ai yêu cả đường đi, tôi làm sao có thể ngược đãi Mộng Mộng chứ! Thật ra rất thích con bé, nhưng con bé kia hơi xảo quyệt, con bé hết sức xa cách tôi…”
Chủ yếu Thẩm Doanh Doanh cũng là đứa nhỏ bị làm hư từ nhỏ, chính bản thân cô không thoát khỏi tính trẻ con thì làm sao có năng lực đi chăm sóc đứa bé khác! Nảy sinh mâu thuẫn là không thể tránh được, hơn nữa tính khí Thạch Vũ kiên cường, đối xử với cô vốn không có khả năng dịu dàng gì đó, quan hệ của hai người càng ngày càng cứng.
“Thật sự không muốn ly hôn! Tôi rất thích Thạch Vũ, bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì anh ấy, cũng bằng lòng bỏ tật xấu của bản thân! Cô giúp tôi đi!” Thẩm Doanh Doanh vứt bỏ hiềm khích lúc trước, thành tâm thành ý cầu khẩn tình địch khi xưa chỉ điểm giúp cô, “Lâm Tuyết, tôi không biết làm như thế nào để cho hai cha con bọn họ nhận tôi!”
Lâm Tuyết im lặng không nói, tròng mắt trong suốt như nước yên lặng nhìn Thẩm Doanh Doanh, giống như đang nghiên cứu thành ý của cô ấy là như thế nào.
“Mộng Mộng rất thích cô, cho nên con bé mới xa cách tôi!” Thẩm Doanh Doanh ngay cả ghen tỵ cũng không có sức lực, bây giờ cô chỉ muốn cuộc hôn nhân với Thạch Vũ yên ổn lại, “Nói với tôi, làm như thế nào mới có thể thay thế được vị trí của cô ở trong lòng con bé?”
Thật ra điều cô muốn hỏi chính là, làm thế nào để có thể thay thế được vị trí của Lâm Tuyết ở trong lòng Thạch Vũ? Nhưng cô biết kia vốn không thực tế.
Đã từng, cô không có cách nào thay thế được vị trí của Lâm Tuyết ở trong lòng Lương Tuấn Đào, bây giờ cũng không có cách nào thay thế được vị trí của Lâm Tuyết ở trong lòng Thạch vũ, cô chỉ muốn mượn sức Mộng Mộng, dùng nó để cải thiện quan hệ với Thạch Vũ, không muốn ly hôn.
“Tâm tình con nít đơn giản, chỉ cần cô thật tâm thật ý đối xử tốt với con bé, con bé sẽ có thể cảm nhận được! Nếu như cô dùng con bé như một lợi thế để nắm bắt được đàn ông, thì cô vĩnh viễn sẽ không chiếm được tôn kính và ủng hộ của con bé!”
Mấy lời này rung động Thẩm Doanh Doanh thật sâu, cô cẩn thận phân biệt ý tứ trong lời nói của Lâm Tuyết, cảm thấy đúng là có đạo lý.
Cô quả thật coi Mộng Mộng là một con cờ để bắt được Thạch Vũ, ở trước mặt Thạch Vũ, cô cố hết sức thân cận với Mộng Mộng, chờ Thạch Vũ rời đi, cô lập tức thờ ơ Mộng Mộng, ngay cả nhìn một cái cũng không bằng lòng. Vốn tưởng rằng con nít dễ đối phó, nhưng cô lại không thể nghĩ đến Mộng Mộng tuổi nho nhỏ lại nhạy cảm như thế, nhìn thấu cô có lệ rồi, liền bài trừ thân cận với cô.