Editor: Puck - Diễn đàn
Cho tới nay, Vân Thư Hoa vẫn coi Mạc Sở Hàn là đối thủ cạnh tranh hàng đầu. Sau này, anh mới hiểu được, hóa ra đối thủ chân chính là Lương Tuấn Đào. Người đàn ông này ung dung thản nhiên, lại chắc chắn thắng lợi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Chuẩn bị lâu như vậy, lần này anh về nước chính là vì mang Lâm Tuyết đi! Không chiếm được tình yêu của cô, anh cũng muốn được thân thể của cô, đay là lời thề trước khi anh ra nước ngoài.
Tình yêu, nhiều lần nhấp nhô trắc trở, sớm hoàn toàn thay đổi. Anh không biết mình còn cố chấp điều gì! Cho dù có thể mạnh mẽ bắt Lâm Tuyết đi, về sau anh sẽ lấy hình thức dáng vẻ gì đối mặt với cô?
Đã quen dịu dàng cư xử với cô, đã quen sắm nhân vật quân tử, đã quen cô ỷ lại và tín nhiệm anh. Nếu có một ngày, anh kéo xuống tất cả ngụy trang, lấy bộ mặt dữ tợn cướp đoạt tới đối mặt với cô, không biết trong lòng cô có thể chịu được đả kích như vậy hay không.
Bàn tay to trắng nõn trơn bóng đặt lên trán, tâm tình của anh thật loạn!
Cứ buông tay như vậy, anh không cam lòng! Chờ Đằng Nguyên Thiên Diệp mang Lâm Tuyết về, anh sẽ vui vẻ sao? Chưa bao giờ nghiêm túc suy xét vấn đề này, có lẽ trong vô thức anh đang trốn tránh.
Chỉ biết anh kiên trì lâu như vậy, không thể buông tha. Đua tranh được tình yêu của Lâm Tuyết đã trở thành chuyện quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, nếu anh buông tha tín niệm này, không biết trong cuộc đời còn lại của mình có ý nghĩa gì.
Làm nhiều chuyện như vậy vì cô, cho tới bây giờ cô đều chưa từng chân chính cảm động. Kể cả lúc trước đồng ý gả cho anh, cũng là vì Mạc Sở Hàn!
Anh vắt óc tìm kế chia rẽ Lâm Tuyết và Mạc Sở Hàn, kết quả làm đồ cưới vì người khác, thành toàn cho Lương Tuấn Đào.
Cười gượng không thành tiếng, anh nản lòng thoái chí. Đêm đầu thu, anh cảm giác tay chân lạnh như băng, trước ngực lạnh lẽo.
Rốt cuộc đã rõ, vì sao Mạc Sở Hàn tình nguyện tự sát ở trong lòng Lâm Tuyết cũng không muốn lại tham sống sợ chết. Chỉ vì hy vọng kia không được chỉ có bi thương tuyệt vọng, sẽ thôi thúc phá hủy tất cả ý chí! Vì tình yêu tan vỡ, Mạc Sở Hàn chết đến không có đường lui.
Anh không có dũng khí và khí phách như Mạc Sở Hàn, chỉ có thể tiếp tục bi ai sống tiếp. TruyenHD
Cửa phòng bị gõ vang nhè nhẹ, anh lấy lại tinh thần, chậm rãi xoay người, khuôn mặt tuấn tú khôi phục vẻ nho nhã như thường ngày, giọng nói ôn hòa: “Mời vào.”
Đằng Nguyên Thiên Diệp đi tới, chỉ có một mình cô.
Mí mắt Vân Thư Hoa giật giật mấy cái, liếc nhìn Đằng Nguyên Thiên Diệp, anh mím chặt môi, không nói chuyện.
“Em đã trở về!” Trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Đằng Nguyên Thiên Diệp lộ vẻ uể oải, vết thương bị cắn trên cổ của cô đã được xử lý, dùng urgo dán lại, trên mu bàn tay cũng được cuốn băng gạc màu trắng.
Quả nhiên, cô vẫn bị thất bại! Tròng mắt tuấn tú dịu dàng dần lạnh lùng, anh mỉa mai nhếch khóe môi lên, hỏi: “Cô đưa Lương Tuấn Đào tới?”
“Thư Hoa, em thất bại!” Trong đôi mắt xinh đẹp của Đằng Nguyên Thiên Diệp dâng lên đau thương nồng đậm, cô hơi nghẹn ngào, “Xin lỗi!”
“Cô không cần nói xin lỗi! Bởi vì cô không nợ tôi cái gì!” Như vậy cũng tốt, ít nhất anh không cần rối rắm về sau phải dùng thái độ nào đến đối mặt với Lâm Tuyết.
Đằng Nguyên Thiên Diệp che ngực, cô yếu ớt nói: “Em không thể liên lụy đến mười mấy sư huynh đệ, bọn họ đều là Ninja tinh anh của gia tộc! Nếu như để cho bọn họ theo giúp em chết ở Trung Quốc, cho dù tiến vào lò nung của mười tám tầng địa ngục cũng rửa không sạch tội ác của em! Thư Hoa, anh có hận sự lựa chọn của em không?”
“Không hận!” Vân Thư Hoa nghiêng người đi, anh không hề nhìn cô nữa.
Nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, cô sợ nhất dáng vẻ lạnh lùng của anh, nhưng anh lại keo kiệt cho cô dịu dàng như thế, “Paul sẽ nghĩ cách cứu anh, ở trên đường em đã nghĩ cách thông báo cho anh ấy! Anh ấy và Lăng Lang có quan hệ hợp tác làm ăn, quan hệ giữa Lăng Lang và Lương Tuấn Đào không cạn. Tóm lại, rơi vào trong tay Lương Tuấn Đào, anh đừng phản kháng, càng không nên nản chí tuyệt vọng, chờ Paul nghĩ cách cứu anh!” TruyenHD*dyan(lee^qu.donnn)
Vân Thư Hoa không nói một lời, thủy chung chưa từng đưa mắt nhìn thẳng cô.
“Phụt!” Đằng Nguyên Thiên Diệp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm mại của cô mềm nhũn ngã xuống.
Nghe được tiếng động lạ, Vân Thư Hoa quay người nhìn lại, lúc này mới phát hiện sắc mặt của Đằng Nguyên Thiên Diệp trở nên giống như tro tàn, ngay cả phần tay lộ ra bên ngoài cũng biến thành màu đen nhợt nhạt.
“Cô trúng độc!” Vân Thư Hoa vội vàng bước nhanh tới nâng cô dậy phẫn nộ hỏi, “Là Lương Tuấn Đào hạ độc cô?”
Đằng Nguyên Thiên Diệp lắc đầu, cười chua xót nói: “Là tự em dùng độc! Thư Hoa, em phản bội anh, đây là trừng phạt của em đối với mình!”
“Cô…” Vân Thư Hoa trừng lớn mắt, mặc dù cô phản bội anh, anh hơi căm giận, thạt ra anh càng căm giận mình hơn. Tuyệt đối không thể tưởng tượng được Đằng Nguyên Thiên Diệp sẽ vì lý do này mà uống thuốc độc tự sát, “Tại sao cô phải tự sát? Tôi vốn không trách cô! Tôi đang trách bản thân tôi! Cô biết không?”
“Em biết!” Đằng Nguyên Thiên Diệp quyến luyến nhìn người đàn ông mà cô yêu thương nhất, lẩm bẩm, “Là em chán sống, em rất muốn chết ở trong lòng anh! Thư Hoa, theo đuổi anh nhiều năm như vậy, em mệt mỏi rồi!”
“…”
Vân Thư Hoa chấn động mạnh, lời Đằng Nguyên Thiên Diệp nói chấn động anh thật sâu – theo đuổi nhiều năm như vậy, cô mệt mỏi rồi!
Trong đôi mắt tuấn tú dâng lên nước mắt, cổ họng giống như có thứ gì ngăn lại, nói gì cũng không nói nên lời. Đối mặt với người phụ nữ thâm tình không thay đổi như vậy, anh thẹn trong lòng!
Đằng Nguyên Thiên Diệp cảm thấy sức lực thân thể biến mất từng chút một, tròng mắt của cô chậm rãi tan rã, biết mình sẽ lập tức rời khỏi nhân thế. Cô lưu luyến duy nhất chính là Vân Thư Hoa, không yên lòng duy nhất chính là anh. Dùng hơi sức cuối cùng còn tồn lại liên tục dặn dò: “… Paul sẽ cứu anh, anh nhất định đừng tiếp tục đấu với Lương Tuấn Đào, anh đấu không lại anh ta! Chờ Paul cứu anh ra, anh đi nước Mỹ tìm Lý Văn San, cô ta vẫn một mực chờ đợi anh…” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Nước mắt nóng bỏng rơi lên gò má Đằng Nguyên Thiên Diệp, nhưng cô cuối cùng không cảm giác được. Cô trợn to hai mắt, quyến luyến vô hạn nhìn người đàn ông yêu thương nhất của kiếp này, đến chết khó có thể nhắm mắt.
Vân Thư Hoa kéo thân thể dần dần lạnh cứng của Đằng Nguyên Thiên Diệp vào trong ngực, vùi đầu thật sâu vào bờ vai cô, khóc không ra tiếng.
Cửa phòng lại bị đẩy ra, Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết sóng vai đi tới, phía sau lục tục theo vào rất nhiều chiến sĩ đầy đủ võ trang.
Không chỉ vây quanh tầng tầng lớp lớp trong căn phòng này, ngay cả toàn bộ khu kiến trúc đều bị khống chế nghiêm ngặt, mục tiêu bên trong có chạy đằng trời.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay dự đoán của Lương Tuấn Đào, nhưng anh vẫn lỡ quên đi một điểm: Như thế nào cũng không thể tưởng tượng được Đằng Nguyên Thiên Diệp tới nơi này trước sẽ uống thuốc độc.
Khi Ninja chân chính muốn tự sát, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản. Mỗi một bộ phận trên thân thể của bọn họ đều có thể giấu thuốc độc. Cổ áo, ngực áo, tóc, răng nanh… Tóm lại, làm cho người ta khó lòng đề phòng.
Trước khi Đằng Nguyên Thiên Diệp tới đây vẫn một lòng muốn chết, thuốc độc có khả năng giấu dưới răng của cô, thừa dịp người ta chưa kịp chuẩn bị, cô cắn vỏ thuốc, kịch độc kiến huyết phong hầu.
(*) Kiến huyết phong hầu: chỉ độc tính cực mạnh, thấy máu là ngạt thở mà chết.
“Chậc chậc, người phụ nữ khó có được cỡ nào, toàn tâm toàn ý khăng khăng một mực với anh! Anh không yên ổn giữ lấy cô ấy sống ở Nhật Bản, cố tình chạy về nước đối nghịch với tôi!” Lương Tuấn Đào liếc nhìn Vân Thư Hoa đang cực kỳ bi thương, trong ánh mắt lạnh lẽo không nhìn thấy một chút đồng tình, chỉ có sát khí dày đặc lạnh lẽo, “Vân Thư Hoa, anh nói tôi nên trừng phạt không biết gì và ngu dốt của anh như thế nào!”
Vân Thư Hoa giống như không nghe thấy lời Lương Tuấn Đào nói, anh gắt gao ôm chặt lấy Đằng Nguyên Thiên Diệp, lệ rơi đầy mặt. Có lẽ tật xấu đã sâu tận trong gốc của con
người là như thế, luôn sau khi mất đi rồi mới biết được quý trọng.
Anh cuối cùng đã rõ, trên đời này chỉ có một Đằng Nguyên Thiên Diệp, khi cô còn sống anh coi như không thấy cô, chỉ coi như một công cụ để lợi dụng. Chờ sau khi cô vĩnh viễn rời đi, anh mới biết được, cô có ý nghĩa với anh như thế nào!
Lâm Tuyết bước tới trước một bước, nhìn người đàn ông cực kỳ bi ai đang ôm thi thể, trong lòng phức tạp. Thật lâu sau, cô lạnh nhạt mở miệng: “Là anh hại chết cô ấy!”