Editor: Puck - Diễn đàn
Không, không thể để cho anh tới cứu cô! Cô vội vã lắc đầu, căm hận ích kỷ của bản thân.
Nhà họ Hoắc là ai? Ngay cả quân chính phủ cũng phải nhường họ ba phần, Triệu Bắc Thành chỉ là một quan quân, có khả năng lớn bao nhiêu tới cứu cô ra ngoài. Lỡ như anh vì cô mạo hiểm gặp phải Hoắc cầm thú tổn thương thì làm như thế nào!
Cô tình nguyện bị nhốt cả đời cũng không cần anh mạo hiểm vì cô! Muốn rời khỏi Hoắc Vân Phi, có thể nghĩ biện pháp khác!
Nếu Lâm Tuyết và Hoắc Gia Tường cầu cạnh đều không có tác dụng, như vậy cô cứ từ từ chờ Hoắc Vân Phi chơi chán cô!
Có phải khi anh ta nhàm chán cô, thì sẽ thả cô đi không?
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Truyền xong nước biển, tinh thần Lâm Tuyết vẫn như trước không phấn chấn. Không ngừng giật mình quá mức bởi vì đêm qua, đồng thời nhớ lại cảnh tượng Mạc Sở Hàn trước khi chết, mỗi lần nghĩ đến anh tan nát cõi lòng ại ánh mắt bất đắc dĩ quyến luyến khó bỏ, cô liền đau xót từng cơn trong lòng.
Tối hôm qua chẳng lẽ thật sự do anh gọi điện thoại? Bây giờ cô vẫn có phần không xác định được rồi!
Trong đầu rất loạn, chất đầy ngàn câu vạn chữ, tóm lại, cô thật sự không phân định rõ thực tế và mộng ảo, tất cả tối hôm qua rốt cuộc là thật hay giả!
Ngủ một giấc, liên tục gặp ác mộng, vô cùng không yên ổn, luôn có thể nghe thấy âm thanh quen thuộc kia từng chút một lặp lại bên tai cô: “Nhớ anh không? Nhớ anh không? Nhớ anh không?...”
Khi tỉnh lại lần nữa, cảm thấy nhức đầu tăng thêm.
“Phì!” Cô thế mà lại nghe được có người đang cười, giống như là tiếng cười của cô gái trẻ tuổi, lo sợ không yên ngẩng đầu lên, nhìn một vòng chung quanh, bên trong phòng ngoài vυ' Trần chăm sóc cô ra, cũng không phát hiện ra người nào khác! dieendaanleequuydonn
Có phải do cô liên tục gặp ác mộng nên khiến cho thần kinh nhạy cảm quá mức không!
Cửa phòng lần nữa mở ra, Lương Bội Văn đi vào.
“Bác!” Lâm Tuyết chống thân thể ốm yếu định xuống giường.
“Đừng động!” Lương Bội Văn vội vàng đi tới trước giường, đè cô lại, dặn dò, “Vừa mới tốt chút, mau nằm xuống!”
Lâm Tuyết không thể làm gì khác hơn là ngồi trở lại trên giường, để vυ' Trần châm trà cho Lương Bội Văn.
Lương Bội Văn hỏi thăm bệnh tình của Lâm Tuyết mấy câu, biết cô chỉ bị phong hàn cảm mạo cũng không có gì đáng lo ngại liền yên lòng.
Hai bác cháu câu được câu không nói chuyện trên trời dưới đất, thấy Lương Bội Văn mấy lần muốn nói lại thôi, Lâm Tuyết lại hỏi, “Bác có gì muốn nói sao?”
“Haizz.” Lương Bội Văn thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lâm Tuyết, cười khổ nói, “Rốt cuộc vẫn không lừa gạt được ánh mắt của cháu.”
Lâm Tuyết khẽ nhếch khóe môi, “Bác có lời gì cứ nói, ở đây không có người ngoài!”
“Đúng vậy! Bác chuẩn bị muốn nói với cháu!” Lương Bội Văn tỏ vẻ u sầu, cân nhắc trước sau nói cho cô biết, “Cháu chắc cũng nghe nói, chính là chuyện của Lưu Dương và nữ diễn viên đó…”
“Dạ.” Lâm Tuyết ngây ngốc, trong lúc nhất thời không đoán ra ý tứ của Lương Bội Văn, “Nghe nói nữ diễn viên đó đã chia tay Lưu Dương!”
Lương Bội Văn gật đầu nói: “Còn sinh một đứa bé!”
Đây thuộc về chuyện xấu trong nhà đi! Lương Bội Văn chủ động nhắc tới chuyện này ở trước mặt cô, xem ra thật sự không coi cô là người ngoài. Lâm Tuyết thấy Lương Bội Văn cũng không kiêng kỵ cô, liền hỏi: “Đứa bé kia bây giờ do bác nuôi dưỡng chăm sóc à!”
“Đúng vậy! Tóm lại vẫn là máu thịt nhà họ Lưu, cũng không thể để cho thằng bé đi vào cô nhi viện!” Nhắc tới chuyện này, Lương Bội Văn tỏ vẻ bất đắc dĩ. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Lâm Tuyết hỏi, “Bác tới tìm cháu là cần cháu làm chuyện gì sao?”
“Cháu là đứa bé thông minh, nên đoán được ý của bác tới!” Lương Bội Văn kéo tay Lâm Tuyết, vỗ vỗ, nói thẳng, “Muốn cho cháu làm thuyết khách một lần, khuyên nhủ Đồng Đồng và Lưu Dương tái kết hôn!”
Thì ra là vì chuyện này! Lâm Tuyết thật sự không muốn làm chuyện kiểu thuyết khách này, nhưng dù sao Lương Bội Văn cũng là lần đầu tiên mở miệng cầu xin cô, cô cũng không thể từ chối. Hồi lâu, ấp úng nói, “Tính tình Đồng Đồng rất quật cường, cháu sợ cô ấy… Không chịu quay đầu lại!”
“Bác biết rõ con bé vẫn rất thích Lưu Dương, là Lưu Dương thằng nhóc kia phụ lòng con bé bức con bé đến bất đắc dĩ mới ly hôn với nó!” Nhắc tới con dâu trước của mình, Lương Bội Văn thật sự không có lời nào để nói, mặc dù không phải rất thích Đồng Đồng, nhưng mà Đồng Đồng mạnh hơn mấy người phụ nữ tham lam hư vinh hám tiền kia vô số lần, “Thật ra thì, Lưu Dương lại cưới vợ khác cũng dễ dàng, nhưng mà bác cảm thấy nó vẫn còn có tình cảm với Đồng Đồng, hy vọng hai đứa có thể hợp lại với nhau, sống tốt qua ngày!”
Sau khi Lưu Dương và Mã Đồng Đồng kết hôn, buổi tối thường đêm không về ngủ không nói, còn chơi đùa Bạch Tinh Tinh sau đó náo loạn ra trò khôi hài con riêng. Lương Bội Văn từng cho rằng Lưu Dương hoàn toàn không thích Mã Đồng Đồng, nhưng có một lần ngẫu nhiên, trong lúc vô tình bà phát hiện, Lưu Dương ở một mình trong phòng cầm ảnh chụp chung của mình và Mã Đồng Đồng mà rơi lệ, có thể thấy được thằng bé vẫn còn lưu luyến khó bỏ Mã Đồng Đồng.
Lâm Tuyết trầm mặc thật lâu, nói: “Được rồi, nếu như vậy, cháu sẽ đi tìm cô ấy hỏi một chút! Chỉ có điều…”
“Con bé nhất định sẽ từ chối, bác hy vọng cháu có thể ra sức khuyên nhủ con bé! Dù sao cháu và con bé là bạn thân nhất thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, có lời gì ngầm chứa trong lòng con bé có thể nói cho cháu biết!” Lương Bội Văn hơi phiền não lắc đầu, nói tiếp, “Bác đã tự mình đi tìm Đồng Đồng, muốn khuyên con bé hợp lại với Lưu Dương, hoàn toàn không ngờ, con bé từ chối bác, còn nói con bé đang sống chung với một người bạn trai trong trường học, sắp bàn chuyện cưới xin rồi!”
Đây là thật tình hay mượn cớ? Có lẽ Lương Bội Văn chỉ cần phái người đi thăm dò một chút sẽ rõ ràng. Bà lại tự mình đến năn nỉ Lâm Tuyết đi làm thuyết khách, xem ra mục đích chủ yếu vẫn là muốn vãn hồi hôn nhân của Mã Đồng Đồng và Lưu Dương. die nda nle equ ydo nn
Lâm Tuyết cười khổ nói: "Trước kia cháu và Đồng Đồng đúng là bạn bè rất tốt không có gì giấu nhau, chỉ có điều.. Sau đó vì một số chuyện, quan hệ giữa chúng cháu dần trở nên xa cách rồi, bây giờ không thường liên lạc!"
“Bác biết rõ là vì Lưu Dương!" Năm ngoái, cháu của bà Lương Tuấn Đào tố cáo đến trước mặt bà, nói Lưu Dương có ý đồ chấm mυ'ŧ chị dâu, vì chuyện này bà và chồng Lưu Vận Ngô hung hăng trừng phạt Lưu Dương một trận, “Bây giờ Lưu Dương thành thục, sau khi trải qua chuyện lần này, nó chắc chắn biết mình muốn cái gì! Chỉ cần Đồng Đồng tha thứ rộng lượng tha thứ cho nó lần này, bác tin tưởng, cuộc sống sau này, cho dù con bé muốn trăng trên bầu trời Lưu Dương cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống cho con bé muốn con bé vui lòng!”
Tại sao, luôn vào khi mất đi mới biết quý trọng, mới cố gắng đi cứu vãn. Những lời này Lâm Tuyết không thể nói ra được ở ngay trước mặt Lương Bội Văn. Cô cúi mắt, không nói gì.
"Lâm Tuyết, cháu nhất định phải cố khuyên nhủ Đồng Đồng, cho Lưu Dương thêm một cơ hội, cũng cho chính con bé thêm một cơ hội!” Giọng điệu Lương Bội Văn rất cố chấp, bà thật lòng muốn tác hợp cho hai đứa bé này một lần nữa, “Dù sao con bé thật lòng yêu Lưu Dương, ở gần người đàn ông yêu thương với có thể có hạnh phúc. Trong lúc vội vã tùy tiện kiếm một người chuẩn bị kết hôn, con bé có thể sẽ một lần nữa trải nghiệm hôn nhân thất bại!”
Nghe ý tứ của Lương Bội Văn, Đồng Đồng thế mà lại thật sự bàn luận chuyện cưới xin với bạn trai mới rồi, đây thật sự không giống như giận dỗi mới nói như vậy. Lâm Tuyết cũng cảm thấy nên khai thông tử tế một lần với Mã Đồng Đồng, liền gật đầu lên tiếng: "Bác yên tâm, cháu sẽ truyền đạt lại lời của bác cho cô ấy! Có câu nói, thà phá mười ngôi miếu cũng không phá một việc hôn nhân! Nếu như bọn họ có thể hợp lại với nhau, cháu nhất định làm hết sức! Nhưng mà, nếu như Đồng Đồng thật sự tìm được bạn trai thích hợp chuẩn bị bàn chuyện cưới gả… Cháu cảm thấy có lẽ duyên phận giữa Lưu Dương và cô ấy đã hết, không cần cưỡng cầu nữa!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bởi vì bị bệnh, Lâm Tuyết một mực dùng cơm trong phòng ngủ không xuống lầu.
Khi hoàng hôn phủ xuống, trái tim của cô lại treo lên. Trải qua kinh hồn đêm qua, cô đặc biệt e ngại ban đêm và bóng tối.
Bật tất cả đèn trong phòng ngủ lên, cô như gặp địch mạnh.
Cũng may đêm nay Lương Tuấn Đào trở lại đặc biệt sớm, nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ của anh đi tới, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
“Như thế nào? Hạ sốt rồi! Lương Tuấn Đào đi tới bên người Lâm Tuyết, đưa tay sờ lên trán, cảm thấy cô không phát sốt nữa, chỉ có điều vẻ mặt vẫn không yên. Anh ôm lấy cô, an ủi, "Yên tâm, tối nay anh nhất định sẽ bắt được ‘quỷ’ đó, tự tay anh bắt đến trước mặt em, lột da quỷ của kẻ đó, xem kẻ đó rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Người đàn ông này vĩnh viễn đều chính là vẻ chắc chắn tự tin như vậy, trong mắt anh cõi đời này vốn không có chuyện gì đáng để sợ hãi. Ở trong ngực anh, Lâm Tuyết cảm thấy rất yên tâm, “Có anh ở đây, em liền không sợ!”
Lương Tuấn Đào trầm ngâm nói: "Tối nay anh phải ra ngoài một chuyến…”
“Anh đi đâu vậy?” Trời ạ, chẳng lẽ tối nay anh không ở nhà với cô sao?
Lương Tuấn Đào không nỡ nhìn vẻ lo lắng trong mắt cô, vội vàng an ủi: “Vì nhanh chóng bắt được con quỷ kia, cầm điện thoại di động của em tới đơn vị, tối nay con quỷ kia lại gọi điện thoại tới có thể phán đoán được vị trí của kẻ đó.” d1en d4nl 3q21y d0n
Chỉ cần thời gian trò chuyện vượt qua bốn mươi giây thì có thể phán đoán được vị trí ẩn thân của đối phương, nhưng nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô, an lại trù trừ, “Thôi, nếu không anh để tiểu Cao mang điện thoại di động tới đơn vị đi, tối nay anh ở trong nhà với em!”
Ừm!" Lâm Tuyết cầu cũng không được, hiện giờ cô chỉ cần Lương Tuấn Đào có thể ở bên cạnh cô, về phần nhiệm vụ bắt quỷ vẫn cứ giao cho người khác làm đi.
Để người giúp việc xả nước đầy bồn tắm, anh ôm cô đi vào ngâm nước nóng. Sau đó dùng khăn tắm lớn cẩn thận bọc kỹ cô, ôm trở về giường trong phòng ngủ, kéo chăn ra đắp kín cho cô.
Chăm sóc cô, anh kiên nhẫn giống như chăm sóc Mặc Mặc.
Ngâm nước nóng, Lâm Tuyết cảm thấy tốt hơn nhiều, nằm trong ngực Lương Tuấn Đào, cô nghe được tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng ngủ vang lên, trong đêm tối yên tĩnh nghe quỷ dị như vậy.
Lạnh run một trận, cô mở mắt, thấy Lương Tuấn Đào tỉnh trước cô, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào điện thoại bàn ở trên đầu giường đang kêu, trên màn hình hiện lên số điện thoại của Mạc Sở Hàn.