Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 63-1: Hạnh phúc không thể sao chép 1

Editor: Puck - Diễn đàn

Thư Khả chết rồi, điều này tỏ rõ kế hoạch ám sát Mạc Sở Hàn của cô ta thất bại. Vân Thư Hoa cười một tiếng châm chọc, cũng không có ý kiến gì, chỉ có điều không nghĩ tới Mạc Sở Hàn sẽ gϊếŧ Thư Khả, anh vốn tưởng rằng anh ta còn lưu lại chút tình với cô ta. Xem ra, đàn ông đều là động vật lạnh lùng vô tình.

“Anh ta muốn chuyển lời gì cho tôi?” Đây là chỗ duy nhất mà Vân Thư Hoa quan tâm.

“Anh ta nói, thật ra thì ngài không cần phải nóng lòng như thế! Rất nhanh, ngài sẽ thấy được tất cả muốn thấy!”

Lời này hơi huyền bí, may mà Vân Thư Hoa cũng cẩn thận ngẫm nghĩ một phen. Thông qua điều tra, anh biết được tình trạng thân thể của Mạc Sở Hàn càng ngày càng sa sút, nhưng anh không tin anh ta sẽ chết!

Chẳng lẽ Mạc Sở Hàn tự biết thời gian không còn nhiều nên mới nói như vậy? Suy đoán không ra, chỉ có điều sắp tới anh sẽ không chọn hành động nữa, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi mà anh căm hận nhất.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Ngàn vạn lần không được xem thường cục cưng vừa mới sinh ra, trí thông minh thế mà lại cao khác thường. Kể từ sau khi Lâm Tuyết ôm thằng bé cho bú mấy lần, bé kiên quyết không chịu để cho bà vυ' ôm, hơn nữa thích lúc ngủ ngậm nụ hoa mẹ.

Có vài lần Lâm Tuyết cố gắng giải phóng khỏi miệng bé ra ngoài, cục cưng liền lấy tiếng khóc lớn tới chống lại. Thẳng cho đến khi ngủ say, cô mới có thể được giải phóng.

Lương Tuấn Đào cảm thấy thằng nhóc này quá kiêu căng rồi, anh còn chưa từng làm khó dễ vợ mình như vậy, đau lòng cô vất vả, liền oán giận nói: “Đã sớm kêu để cho bà vυ' chăm sóc, em cứ nhất định tự mình cho nó ăn, còn nuôi ra tật xấu!”

“Tật xấu của anh còn nhiều hơn!” Lâm Tuyết trừng mắt nhìn anh, như thường ôm con, không nỡ để cho thằng bé vào giường trẻ con ngủ.

Mộng Mộng đẩy cửa đi vào, nhảy nhảy nhót nhót đi tới trước giường, hưng phấn nhào vào trong lòng Lâm Tuyết, “Mẹ, con rất nhớ mẹ!”

Lâm Tuyết chìa tay ôm Mộng Mộng, hỏi, “Ai dẫn con tới đây?”

“Bác Thiên Dật dẫn con tới!” Giọng Mộng Mộng ngọt ngào, mắt to đen nhánh nhìn về phía vật nhỏ ở bên cạnh Lâm Tuyết, tò mò hỏi, “Mẹ, đây chính là em trai nhỏ sao?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Lâm Tuyết ôm cục cưng lên, để Mộng Mộng cẩn thận nhìn: “Đúng vậy, con cầm tay của em đi!”

Mộng Mộng nắm lấy tay nhỏ bé của cục cưng, thở dài nói: “Tay của em trai nhỏ thật mềm!”

“Bởi vì em trai vừa mới sinh ra mà!” Lâm Tuyết hỏi Mộng Mộng, “Buổi tối gần đây còn nói chuyện phiếm với cha con không?”

Mộng Mộng gật đầu một cái, nói: “Có ạ! Cha còn hỏi chuyện về em trai nhỏ!”

Lúc này, Lương Tuấn Đào nhận được một cú điện thoại, nghe mấy câu, liền cười ha ha lên, “… Con dâu của tôi ra đời? Được! Lập tức đi nhìn một chút!... Cha chồng lần đầu tiên gặp con dâu, đương nhiên phải chuẩn bị trước lễ lớn, yên tâm đi…”

Lâm Tuyết ở bên cạnh nghe được mừng rỡ không thôi, thì ra là Hà Hiểu Man đã sinh!

Lương Tuấn Đào cúp điện thoại, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười nói: “Con dâu tương lai của chúng ta vừa mới sinh, em đang trong thời gian ở cữ không thể ra cửa, đợi lát nữa anh ôm cho em!”

“Làm trò! Đứa bé vừa mới sinh ra, đừng ôm tới ôm lui! Người ta là cục cưng bảo bối của Lãnh Bân, cũng sẽ không để cho anh tùy tiện ôm loạn!” Lâm Tuyết suy nghĩ một chút, nói, “Anh đi qua xem phòng bệnh của Hà Hiểu Man có cách xa phòng bệnh của chúng ta lắm không! Đợi hai ngày nữa, em tự mình đi nhìn một chút!”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Khi Lâm Tuyết ở cữ, quân đội cố ý phê duyệt cho Lương Tuấn Đào nghỉ phép một tháng, anh phải sớm chiều làm bạn với vợ yêu, không để cho cô ở trong phòng bệnh có cảm giác cô đơn nhàm chán.

Dưới kiên trì của Lâm Tuyết, cục cưng gần như không để cho bà vυ' và hộ lý sơ sinh chăm sóc, đều do hai người bọn họ tự tay chăm sóc. Sữa Lâm Tuyết rất đầy đủ, đứa bé không cần uống sữa bột, cũng dễ dàng.

Lương Tuấn Đào thay tã cho thằng bé, chỉ có khi tối ngủ mới dùng tã giấy lót. Hai người bận rộn lại rất phong phú, khi chăm sóc đứa bé từng chút một nhận được vui vẻ vô hạn.

Cục cưng thích chơi với ca, một lát không thấy cha liền tỏ vẻ phản đối. Bé còn đặc biệt thích nụ hoa mẹ, ăn no bụng rồi lại mυ'ŧ lấy chơi, nếu không cũng sẽ phản đối. Phương thức phản đối của bé chính là lớn tiếng khóc, đề-xi-ben kia tuyệt đối khiến cha mẹ không chịu nổi.

Bởi vì thương yêu cục cưng, ban đầu đôi cha mẹ mới lên chức cũng không có dị nghị gì, nhưng rất nhanh Lương Tuấn Đào bắt đầu có mâu thuẫn lần thứ hai với con trai bảo bối của mình.

Vào tối ngủ, bình thường đều là cục cưng ngủ trước. Sau khi bé ngủ nhất định phải ngậm chặt nụ hoa mẹ, đây là một thói quen.

Cố tình thủ trưởng Lương nhìn cũng thấy thèm, anh liền dùng lý nói với con trai mình: “Nhóc, con đã ăn một ngày rồi, cũng nên tới lượt cha con chứ!” TruyenHD`l3q21y"d0n

Nói như vậy, anh lẽ thẳng khí hùng dùng ngón tay chọc chọc má con trai mình, muốn lấy nụ hoa của Lâm Tuyết từ trong miệng thằng bé ra.

Cục cưng đang ngủ say nhất thời phát hiện ra ý đồ bất lương của cha mình, vội vàng mυ'ŧ vài ngụm, tỏ vẻ mình vẫn đang dùng bữa, mời người khác chú ý tới thứ tự đến trước và sau.

“Vật nhỏ, còn chơi trò này với cha!” Lương Tuấn Đào không vui bĩu môi, lại dùng chút sức, cuối cùng thành công giải cứu Lâm Tuyết từ trong miệng cục cưng ra. Anh làm cha, đương nhiên có quyền quyết định chuyện của thằng nhóc này.

Cục cưng mυ'ŧ không tới mẹ, lập tức chu miệng nhỏ một phát “Oa oa!” lớn tiếng khóc tới phản đối hành động bạo quân của người nào đó.

Lâm Tuyết vội vàng ôm lấy con, lại nhét nụ hoa vào trong miệng đứa nhỏ, vỗ nhè nhẹ, ngoảnh đầu lại trừng mắt nhìn người nào đó, sẵng giọng: “Tranh với một đứa bé, xem tiền đồ của anh này!”

Cục cưng uất ức khóc một chút, dưới vỗ về của mẹ, cuối cùng nấc nghẹn ngào ngừng lệ, chùn chụt mυ'ŧ sữa mẹ.

Lương Tuấn Đào ấm ức một trận, thằng nhóc này thật sự là khắc tinh của anh! Anh đánh bại tất cả tình địch, cuối cùng lại cố tình thua trong tay thằng nhóc này.

Cực khổ lắm mới đợi được đến lúc đứa nhỏ ngủ say, anh diễn lại trò cũ, mấy phen cố gắng, có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng đoạt lấy được vợ từ trong miệng thằng nhóc bá đạo kia, thành công ôm vào trong ngực mình.

“Vợ, anh đói rồi, muốn ăn!” Anh cũng chui vào trong ngực cô, bàn tay mân mê, hô hấp nóng bỏng.

“Ặc.” Lâm Tuyết than nhẹ một tiếng, ánh mắt mê ly, ôm anh thật chặt.

Người đàn ông này như đứa bé bự, vĩnh viễn không biết thỏa mãn. Dính ở trên người cô, bàn tay to của anh không ở yên.

“Không được.” Lâm Tuyết vô lực nhắc nhở anh, “Hiện giờ không được!”

Cô đang còn trong tháng, không thể nào thỏa mãn anh được.

“Anh biết rõ!” Anh thật sự nhịn đến sắp nổ tung, lâu ngày như vậy, mỗi đêm một mình gối chiếc, anh giờ còn nguy hiểm hơn một con thú hoang cực đói.

Lâm Tuyết vừa mới sinh đứa bé, lòng anh thương cô khổ cực, cũng không làm khó cô, nhưng bây giờ… Anh thật sự không nhịn được rồi! Bàn tay to túm lấy cô, hướng dẫn cô giúp anh giải tỏa đói khát, “Giúp anh!”

Một trận thở dốc kịch liệt, rất lâu mà kéo dài, cho đến khi bộc phát ra thở dài thỏa mãn. Khuôn mặt Lâm Tuyết đỏ ửng như mây, càng đẹp mắt hơn, cô nằm ở trong lòng anh, hai người gắn bó kề cận bên nhau, giống như một đôi thiên nga l*иg cổ mà ngủ. dieendaanleequuydonn

“Tuấn Đào.” Lâm Tuyết ở trong ngực anh lẩm bẩm nói nhỏ.

“Ừ.” Anh hôn lên khuôn mặt xinh đẹp nóng bỏng của cô, giọng mê ly, “Muốn sao? Chờ em ra tháng sẽ cho em!”

“Không phải!” Cô nắm quyền lên, nện anh, sẵng giọng, “Em nói là… Về sau, chúng ta có thể vẫn như vậy không…” Vẫn hạnh phúc như vậy!

“Dĩ nhiên sẽ không!” Lương Tuấn Đào khó nhịn gặm cổ cô, giọng nói tràn đầy truyền cảm trở nên khàn khàn, “Vẫn như vậy chẳng phải sẽ nhịn chết sao!”

“…” Được rồi, loài người và cầm thú không có cách nào khai thông, cô ngu mới thảo luận đề tài cao thâm sâu xa huyền bí hạnh phúc với kẻ đã quen t*ng trùng lên não.

Bóng đêm sâu thêm, người đàn ông được hóa giải cơn khát cuối cùng chịu yên tĩnh, anh ôm lấy vợ yêu, chìm vào trong mộng đẹp hạnh phúc.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Khi Lâm Tuyết sắp ra tháng, Mã Đồng Đồng tới.

Đã lâu không gặp cô ấy, Lâm Tuyết rất vui mừng, vội vàng kêu cô ấy tới ngồi xuống ghế sa lon.

Những ngày cô cô có thể xuống giường làm vài hoạt động số lượng vừa phải, làm một chút vận động sau sinh, khôi phục dáng người.

Mã Đồng Đồng nhận lấy nước trà cô rót, vội vàng nói: “Bà mau ngồi xuống đi! Không cần phục vụ tôi!” Nói xong nhìn bốn phía chung quanh phòng, hỏi, “Cục cưng đâu?”

“Cục cưng được hộ lý trẻ sơ sinh ôm ra ngoài phơi nắng rồi!” Lâm Tuyết ngồi xuống bên cạnh Mã Đồng Đồng, hỏi, “Gần đây bà đi đâu? Nghe nói đã rất lâu không trở về nhà chồng rồi!”

“Tôi ở trong trường học… Định học lại, tiếp tục thi nghiên cứu sinh!” Vẻ mặt Mã Đồng Đồng thu liễm rất nhiều, không giống như trong quá khứ tùy tùy tiện tiện không chịu để tâm. Cô đầy bụng tâm sự, giữa hai chân mày đều là buồn bã đậm đến tan không được.

“Tiếp tục thi nghiên cứu sinh? Tốt!” Lâm Tuyết cảm thấy vui mừng vì Mã Đồng Đồng tỉnh lại, “Đồng Đồng, bà như vậy là tốt rồi! Nếu hôn nhân không thể tiếp tục duy trì, vậy nên suy tính tới đường ra sau này.”

Vốn Mã Đồng Đồng có thành tích ưu tú, cô có thể lấy được suất cử ra nước ngoài du học, nhưng vì Lưu Dương, cô đã bỏ qua cơ hội quý giá đó.

“Bà và Lưu Dương cùng nhau cẩn thận tĩnh tâm cân nhắc xem, có cần phải duy trì cuộc hôn nhân này tiếp không.” Lâm Tuyết thật tình hy vọng Mã Đồng Đồng có thể bắt đầu lại một lần nữa, dù sao Lưu Dương đã có đứa bé với Bạch Tinh Tinh.

“Anh ta đánh tôi!” Mã Đồng Đồng nói như vậy, theo bản năng sờ gương mặt vẫn còn chưa bớt sưng của mình, ánh mắt hơi ngây ngốc.

“Cái gì?” Lâm Tuyết giật mình hỏi, “Tại sao?”

Ấn tượng về Lưu Dương ở trong lòng trở nên kém hơn, thật sự không thể tin được người kia sao lại ác liệt như vậy, lại ra tay với phụ nữ.

“Tôi đi tìm người phụ nữ kia, muốn khuyên cô ta rời khỏi Lưu Dương!” Mã Đồng Đồng tự giễu cười khổ, “Cô ta dã man không hiểu chuyện, chọc giận tôi, tôi giận liền đẩy cô ta một cái, kết quả…”

“Kết quả như thế nào?” Lâm Tuyết ngây ngốc, hỏi, “Chẳng lẽ cô ta sảy thai?”

“Không có!” Mỉa mai nơi khóe miệng Mã Đồng Đồng sâu hơn, “Cô ta cố ý ngã lăn trên đất, kêu to đau bụng, nói tôi muốn mưu sát đứa bé của cô ta. Lưu Dương đi tới, sau khi đỡ cô ta dậy liền hung hăng tát tôi một cái, anh ta kêu tôi biến đi, nói vĩnh viễn không muốn gặp lại tôi!”

“…” Lâm Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, có thể tưởng tượng được trong lòng Mã Đồng Đồng là người trong cuộc nên tuyệt vọng đau thương như thế nào.

Mã Đồng Đồng cúi đầu, nức nở nói: “Hai ngày nay tôi chưa ăn cơm, cũng ngủ không yên, cho rằng… Mình phải vào bệnh viện tâm thần rồi!”

“Đồng Đồng!” Lâm Tuyết đau lòng túm lấy tay cô ấy, muốn an ủi cô ấy mấy câu lại không tìm được từ ngữ thích hợp. Đối với tổn thương sâu nặng như vậy, bất kỳ ngôn ngữ gì đều là yếu ớt vô lực.