Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 49-2: Tan rã trong không vui (2)

Editor: Puck

Bùi Hồng Hiên nhếch miệng, cũng không nói lời nào.

Ngượng ngùng trầm mặc, Lâm Tuyết vừa khổ sở vừa lúng túng hơn nữa lại đau lòng. Cắn cắn môi, cô siết chặt tờ đơn xin xoay người, định đi tìm Lương Tuấn Đào.

“Đợi đã!” Bùi Hồng Hiên gọi cô lại.

Lâm Tuyết quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ông ta không nói. Coi như tờ đơn xin này do Lương Tuấn Đào viết, nhưng cả lãnh đạo quân đội bao gồm Bùi Hồng Hiên lại không có một ai đứng ra bất bình thay cô! Chuyến đi Tam giác vàng, cô lập công lớn, không cầu thưởng, lại có cay nghiệt như vậy đợi cô, sao không thể khiến cho trái tim cô băng giá.

Vậy mà Bùi Hồng Hiên chỉ nói cho cô biết: “Đồ trong tay cô thuộc về cơ mật quân sự, không thể mang ra khỏi căn phòng làm việc này.”

Cúi đầu phát hiện tờ giấy kia đã bị cô vò nhăn nhăn nhúm nhúm, mà cô đang chuẩn bị mang thứ này đi tìm Lương Tuấn Đào hưng sư vấn tội.

Hậm hực chụp tờ đơn xin này trở lại trên mặt bàn, Lâm Tuyết không nói tạm biệt, chỉ kêu Mộng Mộng cùng rời đi.

Nghe “Rầm!” một tiếng đóng cửa lại, khó nén tức giận, Bùi Hồng Hiên biết những ngày tiếp theo của Lương Tuấn Đào sợ rằng không dễ chịu lắm.Mới vừa kết thúc một hội nghị lâm thời, Lương Tuấn Đào ngồi trên vị trí điều hành rút một điếu thuốc, lính cần vụ tiểu Cao bên cạnh đang chỉnh sửa tài liệu. Những người đầu não tham gia hội nghị gần như đều rời đi, trong phòng hội nghị to như vậy hơi trống trải, cho nên âm thanh đột nhiên đẩy cửa ra của Lâm Tuyết liền cực kỳ khiến người ta chú ý.

Lương Tuấn Đào hít một hơi thuốc lá, ngoái đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Tuyết đi tới đây, anh nhất thời hiểu được xảy ra chuyện gì, gõ gõ tàn thuốc lá, vẻ mặt rất bình tĩnh.

“Cha Tuấn Đào!” Mộng Mộng lễ phép lên tiếng chào hỏi Lương Tuấn Đào.

“Ừm!” Lương Tuấn Đào để tiểu Cao lấy các loại trái cây và quả khô tinh xảo trên bàn hội nghị đưa cho Mộng Mộng ăn, dụ dỗ con bé qua bên cạnh chơi, sau đó ánh mắt một lần nữa chuyển về phía Lâm Tuyết.

Thấy trạng thái đối mắt của hai người, tiểu Cao rất thức thời gọi mấy vị lính cảnh vệ bên cạnh đi. Một lần nữa đóng cửa phòng lại, trong phòng họp mấy trăm mét vuông, chỉ có hai người một ngồi một đứng, cách đó không xa là Mộng Mộng đang ngồi trên sa lon vừa ăn vừa chơi, trừ đó ra không có bất kỳ ai khác.

Không khí cứng rắn lặng yên mơ hồ có mùi thuốc nổ, giống như bãi mìn nguy hiểm, hết sức căng thẳng.

Lương Tuấn Đào im lặng hút thuốc, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn phản ứng của cô.

Ánh mắt cô nhìn anh lạnh lùng giống như băng, mím chặt cánh môi, hình như không có ý tứ mở miệng trước.

Chậm rãi hút xong điếu thuốc, Lương Tuấn Đào dí đầu thuốc vào trong gạt tàn, xoay xoay lưng, thân thể cao to lớn đứng lên, rất thoải mái mở miệng: “Không sai, chuyện này do anh làm!”

“Lý do!” Lâm Tuyết gần như rặn ra hai chữ này từ trong kẽ răng, ngực thật lạnh, tay chân cũng lạnh lẽo, ở trong mùa hè nóng bức này, cô lạnh lẽo thấu xương.

“Chính vì anh không muốn em xen vào chuyện quân đội!” Trên gương mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào hơi có vẻ uể oải, giọng rất thấp, “Sau khi sinh con, anh hy vọng em làm người mẹ toàn chức.”

“Cũng bởi vì muốn để cho tôi làm mẹ toàn chức, anh vô thanh vô tức chọc một đao sau lưng tôi!” Lâm Tuyết giống như không biết anh, hít sâu một hơi, “Lương Tuấn Đào, anh thật sự khiến cho tôi không cách nào lý giải!”

“Cái gì gọi là đâm sau lưng một đao? Có nghiêm trọng như vậy sao?” Lương Tuấn Đào rất không vui, nhưng anh hòa hoãn giọng điệu lại, “Vợ, anh chỉ không muốn để em tiếp tục mạo hiểm! Chuyến đi tam giác vàng, em thiếu chút nữa bỏ mạng trong tay Sá Đặc... Nếu đêm đó anh tới chậm một bước...”

“Tôi bằng lòng! Cho dù chết trong súng của Sá Đặc cũng là vì nước hy sinh thân mình, là liệt sĩ của tổ quốc, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh có tư cách gì!” Lâm Tuyết căm hận quát lên, “Lần hành động đó tôi có phân nửa công lao, anh không những không báo lên quân đội khen thưởng cho tôi, còn ra chiêu thâm độc sau lưng tôi! Lương Tuấn Đào, anh khiến cho tôi rất thất vọng rồi!” d

Lương Tuấn Đào không ngờ cô để ý đến chức vụ quân đội như vậy, trong lòng rất không có vị gì, một hồi lâu, anh liếc nhìn cô, lưu manh cười nói: “Không phải đêm đó gia tự mình thưởng cho em rồi sao?”

“...” Bị người khác vô sỉ không giới hạn ghê tởm đến, Lâm Tuyết có kích động muốn tiến lên đánh anh bất tỉnh.

Lương Tuấn Đào tới gần phía trước, đột nhiên đưa cánh tay sắt ra ôm cô vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ: “Đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà tính toán chi li, bây giờ em có thai, không thích hợp lăn lộn ở trại lính! Em xem như vậy được hay không, chờ sinh đứa bé ra, chúng ta lại nghiên cứu vấn đề này.”

Lâm Tuyết hung hăng đẩy anh ra, cười lạnh nói: “Đánh cho một gậy rồi cho tôi thêm trái táo ngọt, trong mắt anh Lâm Tuyết tôi là một kẻ đần sao?” Giận đến cả người run cầm cập, bụng lại quặn đau như phản xạ có điều kiện, cô kêu nhỏ một tiếng ngồi xổm xuống.

Lương Tuấn Đào sợ hết hồn, không dám khinh thường, liền tranh thủ đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, lo lắng hỏi: “Đi bệnh viện đi! Anh đưa em đi bệnh viện!”

“Cút ngay!” Tất cả oán giận bộc phát vào giờ phút này, cô vung tay cho anh một cái tái. “Bốp!” Một tiếng thanh thúy vang lên, trong phòng họp trống trải này càng có vẻ đặc biệt chói tai.

Từ nhỏ đến lớn thủ trưởng Lương còn chưa từng bị ai cho bạt tai, lập tức bị cô làm tỉnh mộng, kinh ngạc mà nhìn cô.

Một hồi lâu, khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống, đưa tay sờ sờ gương mặt mình bị đánh, chậm rãi nheo tròng mắt lại.

Lâm Tuyết không chuẩn bị nói lời xin lỗi, cô cảm thấy anh bị đánh một bàn tay đều không uất ức! Cô quá tức giận rồi, bất cứ lời nói nào cũng không đủ để bày tỏ mức độ tức giận của cô, cho nên cô muốn dựa vào hành động

Không hề thẹn thùng đứng lên, cô nói với anh: “Lập tức hủy bỏ đơn xin này, tôi mặc kệ anh lấy biện pháp gì!”

“Ha...” Lương Tuấn Đào cười một tiếng quái dị, “Em đây là ra lệnh cho anh!”

“Đúng!” Lâm Tuyết nhìn vào ánh mắt anh, gằn từng chữ nói, “Tôi chính là đang ra lệnh cho anh!”

Trong mắt sáng thoáng qua ánh lạnh, anh cười lạnh: “Tại sao?”

Lâm Tuyết học vẻ mặt của anh, cũng cười lạnh, nói cho anh biết: “Chỉ bằng tôi là Lâm Tuyết!”

“Em được chiều quá rồi!” Lương Tuấn Đào rốt cuộc nổi giận, chỉ về lỗ mũi cô nói, “Em cho rằng em là ai?”

Hít sâu một hơi, cô lại một lần nữa nâng cao giọng điệu trả lời anh: “Tôi là Lâm Tuyết!”

Nói xong, cô không để ý đến anh, đi đến bên cạnh Mộng Mộng, kéo Mộng Mộng đang ăn trái cây, mang theo cô bé cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi!

“Rầm!” Hung hăng sập cửa lại, phòng họp to như vậy hình như bị chấn động đến đung đưa, dư âm không dứt.

Nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt, Lương Tuấn Đào mím chặt môi mỏng đẹp mắt, mắt sáng giống như hàm chứa băng lạnh ngàn năm.

Lương Đống đã sớm nói muốn để hai vợ chồng Lâm Tuyết tới ăn cơm cùng với ông cụ, két quả bởi vì đêm đó Lâm Tuyết đau bụng, tạm thời hủy bỏ.

Hơn bốn giờ chiều, lại đột nhiên nhận được điện thoại của Lương Đống, nói tối nay muốn cùng nhau ăn cơm.

Hai vợ chồng son mới vừa cãi nhau, không thể làm gì khác hơn là đi viện dưỡng lão ăn cơm chung với ông cụ. die nda nle equ ydo nn

Lâm Tuyết giao Mộng Mộng cho Lương Thiên Dật, mượn thư phòng Lương Thiên Dật, để Mộng Mộng và Thạch Vũ chat webcam.

Những ngày chung đυ.ng này, Mộng Mộng tương đối quen thuộc Lương Thiên Dật, trừ Lâm Tuyết, cô bé chỉ đến chỗ của Lương Thiên Dật.

Lương Thiên Dật vừa đúng rất rảnh rỗi, cũng vui vẻ chăm sóc Mộng Mộng, rất sảng khoái đồng ý.

Thu xếp xong Mộng Mộng, Lâm Tuyết tự mình chạy xe đi theo sau xe Lương Tuấn Đào, rõ ràng không muốn ngồi xe của anh.

Sắc mặt thủ trưởng Lương âm trầm giống như bầu trời trước cơn mưa to, bóp một phát có thể chảy nước. Thấy dáng vẻ xa cách như thế của Lâm Tuyết, không khỏi hậm hực, ngồi vào trong xe, khẽ nói thầm: “Xe em lái còn không phải do anh mua cho em!”

Dĩ nhiên, Lâm Tuyết ở trong xe phía sau không nghe được, nếu như nghe được, đoán chừng sẽ lập tức bỏ chiếc Ferrari lại, ngay cả nhìn cũng không nhìn lại.

Suốt một đường hai người đều không một lời, ở dưới sự hộ tống của đoàn xe cảnh vệ, không nhanh không chậm đi về phía viện dưỡng lão của quân khu.Vị trí hoàn cảnh của viện dưỡng lão quân khu rất tốt, ở vùng ngoại ô, xanh hóa * làm vô cùng tốt, quả thật tận dụng mọi thứ, gần như chỗ nào cũng đều không nhìn thấy mặt đất lộ ra, toàn bộ được màu xanh lá tươi tốt bao trùm.

(*) xanh hóa: trồng cây xanh nhằm giảm bớt tiếng ồn, chống khói bụi.

Trời chiều vừa mới chìm xuống, mây hồng trời tây đẹp đẽ, lại nổi bật thêm phong cảnh viện dưỡng lão như vẽ.

Lương Đống sống một mình trong một biệt thự, đây là quân đội cực kỳ ưu đãi ông cụ, hoàn cảnh đẹp đẽ lại yên tĩnh, hết sức thích hợp tu thân dưỡng tính.

Đi vào phòng khách trong biệt thự, phát hiện Lưu Dương và Mã Đồng Đồng cũng ở đó, vây quanh dưới gối ông cụ, trò chuyện vui vẻ.

Thấy Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết một trước một sau đi tới, Lương Đống vội vàng xoay người, mặt mày tươi cười nói: “Gần đây việc quân không bận rộn chứ!”

Lương Tuấn Đào cười cười: “Tạm được!”

Lâm Tuyết miễn cưỡng nhếch khóe môi, chào hỏi một tiếng: “Gần đây thân thể ông nội có khá hơn chút nào không?”

“Tốt hơn nhiều! Đứa nhỏ, tới đây!” Lương Đống vẫy vẫy tay với Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết đi tới, Lưu Dương vội tránh ra, cô liền ngồi xuống.

“Mấy ngày trước ông nghe bác cháu nói thân thể cháu không được tốt lắm...” Sắc mặt hiền lành của Lương Đống hơi sầu lo, hỏi, “Hiện giờ như thế nào?”

“Không có việc gì!” Lâm Tuyết lắc lắc đầu, lại cúi mắt.

Mặc dù vừa mới vào, nhưng Lương Đống đã nhanh chóng phát hiện vợ chồng son này không đúng lắm. Lúc trước Lương Tuấn Đào rất thích kề cận Lâm Tuyết, vợ dài vợ ngắn, hiện giờ vẻ mặt hai đứa rõ ràng xa cách, ai cũng không để ý tới ai.

“Cãi nhau đúng không?” Ánh mắt hỏi thăm của Lương Đống chuyển về phía cháu nội.

Lương Tuấn Đào rên một tiếng, định nói rõ với ông nội: “Vì chuyện cháu để cô ấy làm mẹ toàn chức ở nhà, cô ấy bướng bỉnh với cháu!”