Vết rách trên môi khiến Lâm Tuyết không dám gặp ai ba ngày liền, ba ngày sau, cô muốn tham dự lễ tang của Vân mẫu. Cũng may, vết thương đã gần như đã khỏi hẳn, không nhìn kĩ thì không thấy được.
Suốt quá trình quàn linh cữu và mai táng, Lâm Tuyết mặc bộ quần áo trắng thuần khiết, cài hoa nhỏ màu trắng, cô ngước nhìn di ảnh treo cao cao, tâm tình đau thương kịch liệt.
Trên đời này còn có mấy người thực sự yêu thương cô đây? Càng ngày càng ít, càng ngày càng ít!
Nghi thức mới diễn ra một nửa, đột nhiên Lâm Tuyết nhận được tin Hứa Tĩnh Dao bị bệnh nặng, trực giác cô mách bảo là Mạc Sở Hàn bắt đầu xuống tay với Lâm gia, Lâm Tuyết gần như hoảng sợ, thất thố chạy ngay về nhà. Mặc dù cô từng thề, bước ra khỏi cánh cửa này cho dù chết ở bên ngoài cũng không về, nhưng vì Hứa Tĩnh Dao, Lâm Tuyết vẫn trở lại.
Biệt thự Lâm gia nằm biệt lập rộng rãi mà hoa lệ, không chút nào nhận ra mỗi ngày lại càng sa sút. Mỗi người Lâm gia đều mạnh như rồng hổ, trước đây chưa lâu còn sợ hãi không chịu nổi một ngày tuyệt vọng, nay dường như đã tiêu tan biến mất.
Rất nhanh, Lâm Tuyết đã thấy Hứa Tĩnh Dao. Mặt mày bà hớn hở, bộ dáng có chỗ nào lâm trọng bệnh đây?
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của cô, Hứa Tĩnh Dao kéo tay giải thích: “Con cuối cùng cũng không chịu trở về, cha con nhớ con, không còn cách nào khác đành phải đưa ra hạ sách này.”
Đau lòng một hồi, Lâm Tuyết tránh tay bà, giọng nói u lãnh: “Con hi vọng mẹ đừng nói mấy lời dối trá khách sáo nữa, chẳng nhẽ giữa chúng ta còn cần những thứ ấy sao?”
Biết cô tính tình lạnh nhạt, Hứa Tĩnh Dao cũng không dám khinh suất, vội vàng nở nụ cười nói: “Việc con và Lương nhị thiếu đăng kí kết hôn đều truyền khắp thành phố, Lâm gia chúng ta cũng tốt lên nhiều. Ba con muốn đưa chị con vào Lương gia, nhà bọn họ không phải còn có đại thiếu gia ngồi xe lăn sao …”
Hóa ra đây mới là mục đích chính. Lâm Tuyết quả thực không biết nên khóc hay nên cười , một lúc sau cô mới thành thật nói: “Lương Thiên Dật là một nam nhân quái gở kiêu ngạo, hắn sẽ không thích Lâm Á Linh, đi cũng chỉ tự làm mình mất mặt.”
“Sao cô biết hắn sẽ không thích tôi?” Một giọng nói bất mãn lanh lảnh vang lên, Lâm Á Linh trang điểm nồng đậm xuất hiện.
Cô ta một đầu tóc quăn lượn sóng màu rượu đỏ, khuyên tai lớn khoa trương, môi đỏ mọng khêu gợi ướŧ áŧ, mặc váy ren đang thịnh hành, chiếc váy đen bó sát người ôm lấy cái mông vểnh lên, lộ ra hai chân thon dài trong tất đen, vóc dáng nóng bỏng, thân thể lả lơi. Theo lời của Lâm Thông là rất có tiềm chất làm nữ lang quốc tế.
Lâm Á Linh lắc lắc mái tóc xoăn cuộn sóng, mày liễu giương cao, cô ta vẫn như trước đây, dùng thái độ vênh váo tự đắc liếc nhìn đứa em gái cùng cha khác mẹ với mình, nhưng lại đố kị không cam tâm. :“Bàn về dáng người, về dung mạo, về tài ăn nói, tôi có gì kém cô? Chẳng qua là vận may của cô tốt chút thôi, Lương nhị thiếu gặp cô trước ,chứ nếu gặp tôi trước, khẳng định hắn sẽ không cần cô!”
Lâm Tuyết hờ hững nhìn Lâm Á Linh, cô không nói lời nào.
Từ nhỏ đến lớn, đối với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ bắt nạt của anh em Lâm gia, Lâm Tuyết thân đơn lực yếu, cô đa phần đối kháng bằng thái độ thờ ơ và im lặng, cái này cũng đã trở thành thói quen.
Hứa Tĩnh Dao nhịn không được, nói: “Ngày đó dì đưa Lâm Tuyết tới Lương gia, con rất khinh thường, còn nói khẳng định con bé sẽ bị đuổi ra.”
“A, cô ta chưa được Lương gia chính thức thừa nhận, bà đã nịnh bợ không kịp rồi! Có bản lĩnh thì bà bảo cô ta ngay bây giờ đưa bà vào Lương gia đi, bà chủ Lương đồng ý cho bà vào mới là lạ. Không biết làm thế nào đυ.ng phải cứt chó, bò được lên giường Lương nhị thiếu, còn biến mình thành Lương thiếu phu nhân. Nói cho cô biết, chỉ có Lâm gia mới là nhà cô, hai con mắt đừng chỉ nhìn lên trên trông chờ, coi chừng cửa Lương gia cao quá, rơi xuống liền ngã chết!”
Lâm Á Linh chua ngoa thành quen, thường ngày không để Hứa Tĩnh Dao vào mắt, đối xử với Lâm Tuyết càng như với nô bộc, không đánh thì mắng, hiện tại thấy cô rời Lâm gia gả vào Lương gia, thoát khỏi sự khống chế của mình, Lâm Á Linh hết sức bất bình, thừa dịp Lâm Tuyết về nhà mẹ đẻ, phát tiết ra hết toàn bộ tà hỏa.
“Khụ!” Lâm Văn Bác run rẩy chống trượng, ông ta được con trai Lâm Thông dìu vào phòng khách. Giống như không nghe thấy những lời mắng mỏ chua ngoa giễu cợt của Lâm Á Linh, Lâm Văn Bác ôn hòa nói với Lâm Tuyết: “Trở về khi nào vậy? Mau tới đây ngồi đi. Chị Trương, mang trà lên cho Tam tiểu thư.”
Lâm Tuyết vẫn như cũ đứng bất động ở đó, ánh mặt cô không đặt trên bất cứ ai trong Lâm gia, cô lập tức nhìn Hứa Tĩnh Dao nói: “Con hi vọng chuyện như thế này sẽ không phát sinh lần nữa, mẹ là người khôn ngoan, hẳn là hiểu được con sói trong chuyện xưa thế nào. Tự mình giải quyết cho tốt. Con đi đây.”
Hứa Tĩnh Dao xấu hổ không chịu nổi, biết Lâm Tuyết đã nổi giận, bà muốn giải thích vài câu nhưng lại ngại Lâm Văn Bác và anh em Lâm gia, chỉ có thể thở dài xấu hổ.
Không ai ngờ Lâm Tuyết nói đi là đi ngay, người một nhà đều sợ run, ngược lại Lâm Thông phản ứng nhanh, hắn vội bước lên vài bước cản đường đi của cô, đôi mắt sau cái kính lóe ra tia thành khẩn âm hiểm: “Xú nha đầu, vừa mới bay lên cành cao đã muốn biến mình thành Phượng hoàng, đừng quên cô từ cái ổ nào chui ra!”
Mặt Lâm Tuyết không biến sắc, cô dò xét người anh từ bé đã thích khi dễ ra đòn hiểm với mình, đôi mắt hiện lên một tia lạnh ý, “Trước khi về nhà tôi đã báo cáo với quân đội, đúng thời gian mà không về bọn họ sẽ tự đến đây đòi người.”
Theo nguyên tắc của Lâm Văn Bác: dân thường không đấu với quan trên, đối với những nhà quân môn quyền quý cao cấp ông ta đều nhún nhường ba phần. Giờ này hôm nay, Lâm Tuyết tin rằng ông ta sẽ không dám cầm tù hoặc dùng vũ lực tổn thương mình.
“Đòi người? Ha ha, tao sẽ đem mày trói lại khóa trong hầm, để bọn họ đi tìm người với quỷ!” Lâm Thông cười âm hiểm, hắn tiến nhanh tới, vươn tay ra muốn tóm lấy nha đầu không nghe lời kia, kết quả … “A, xú nha đầu, lại dùng chiêu này!”
Trải qua quá trình huấn luyện trong quân đội, thân thể Lâm Tuyết càng nhanh nhẹn, cô chuẩn xác đá trúng chỗ yếu hại của Lâm Thông không chút sai sót, Lâm Tuyết thờ ơ nhìn hắn ôm lấy bộ hạ ngồi xổm xuống đất.
Khi còn nhỏ, cô thường bị Lâm Thông đánh đến đầy sẹo, ngay cả đường sống để chạy trốn cũng không có. Sau đó, Mạc Sở Hàn dạy cô chiêu này để chuyên đối phó với Lâm Thông, dần dà Lâm Tuyết luyện đến thuần thục lô hỏa thuần thanh, Lâm Thông cũng không dám tùy tiện động thủ. Hôm nay có lẽ là nhất thời uất ức, hắn quên mất cô đã sớm biến thành một bông hồng có gai, còn dám vươn tay đυ.ng tới, tất nhiên Lâm Tuyết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
“A, bản lĩnh của cô thật lớn, về nhà một hồi đã đánh đại ca tôi!” Lâm Á Linh kêu thét dữ dội, nhưng trong lòng cô ta có chút cố kị, dù sao Lâm Tuyết cũng không còn là bé gái yếu đuối mà bọn họ có thể nhào nặn chà sát tùy ý.
“Tránh ra, nếu không ngay cả chị tôi cũng xử lý!” Lâm Tuyết lạnh như tảng băng, mắt trong veo ập xuống sát khí. Cái nơi gọi là “nhà” này, cô từng giây từng phút đều không muốn lưu lại.