Khế Ước Quân Hôn

Quyển 1 - Chương 29: Đào tạo lại

Một lúc lâu, chỉ nghe Mạc Sở Hàn cười lạnh: “Tôi chỉ thích nhìn thấy Lương Tuấn Đào chết.”

“Muốn mạng của Lương Tuấn Đào khó như lên trời, cha khuyên con sớm thu tay lại, nếu không … một ngày nào đó con sẽ hối hận!” Lý Ngạn Thành nghiêm mặt khiển trách: “Nam tử hán đại trượng phu cầm được thì cũng buông được, thất bại là thật bại, cái này không đáng xấu hổ! Năm đó Hắc nha nổi tiếng Châu Á bị Lương Tuấn Đào đuổi khỏi biên giới, cho đến nay nguyên khí vẫn không cách nào chấn hưng, con còn hơn hắc nha bị thương nặng, còn hơn con thứ hai của Hoắc Gia Tường bị hạ gục, mối hận đoạt vợ đó kém xa so với nỗi đau mất con, Hoắc Gia Tường không phải vẫn nén giận sao? Huống chi nha đầu kia là con vứt bỏ không cần đến, Lương Tuấn Đào lấy đi con lại đỏ mắt, để ta nói cho con biết cái gì tốt? Thực sự là càng sống càng thụt lùi trở lại!”

Mặc cho Lý Ngạn Thành nói gì, Mặc Sở Hàn vẫn trầm mặc, nham hiểm hung ác và lạnh lẽo trong đôi mắt không giảm đi chút nào.

Lý Ngạn Thành ngừng nói, ông ta nhìn chăm chú vào Mạc Sở Hàn, đột ngột hỏi: “Gan của con sao lại bị cắt đi đến một phần ba? Chuyện này xảy ra khi nào? Sao không nói cho ta biết?”

Mạc Sở Hàn ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một tia cười châm chọc đùa cợt: “Khi ở Thái Lan, tôi đến ngay cả cơm cũng không đủ ăn, mẹ thì bệnh sắp chếp, ngoại trừ bán nội tạng tôi còn cách nào khác? Nói cho ông biết? Ha ha, khi mẹ con tôi cùng đường, ông bảo tôi phải tìm ông ở đâu?”

“….” Thân thể Lý Ngạn Thành chấn động, sắc mặt hết xanh lại trắng, rốt cục ông ta thở dài một tiếng: “Là ta phụ lòng hai mẹ con con, bây giờ con muốn gì? Cha sẽ giúp con thực hiện!”

**

Lâm Tuyết tuyệt đối không nghĩ rằng gả cho Lương Tuấn Đào đã thật sự bình yên, mười năm tình cảm có thể trong một buổi tối ân đoạn nghĩa tuyệt, trên đời này còn cái gì đáng tin đây?

Cô coi trọng quân hàm và địa vị trong quân đội hơn thân phận Thiếu phu nhân Lương gia. Đó mới là thật, nếu cô cố gắng trong quân ngũ, dựa vào bản thân tin rằng có thể tạo ra bầu trời và lãnh địa của riêng mình.

Trên đường trở về quân khu, Lâm Tuyết rầu rĩ cúi đầu trên quyển sổ ghi chép công việc, tiện tay viết nguệch ngoạc. Tiểu Cao lái xe, Lương Tuấn Đào và cô sóng vai ngồi ở ghế sau, thấy Lâm Tuyết đầy bụng tâm sự, nhìn đã biết là không có hứng thú nói chuyện.

Mắt chim ưng sắc bén liếc về quyển sổ đang viết lung tung nhưng Lương Tuấn Đào nhanh chóng nhận ra những gì cô viết là một bài thơ nhỏ:

“Nếu có kiếp sau, muốn làm một thân cây, mãi mãi đứng yên, không có dáng vẻ bi thương.

Một phần trong đất an tường, một phần trong gió tung bay, một phần rơi vào râm mát, một phần tắm ánh mặt trời, rất trầm mặc rất kiêu ngạo, không dựa dẫm cũng không tìm kiếm chi.”

Chậm rãi nheo mắt, Lương Thượng tá rất không hài lòng. Hắn tán thưởng sự độc lập và cá tính của Lâm Tuyết nhưng cũng phải có mức độ, nếu quá mức lại không ưa thích nữa. Nữ nhân ấy mà, khi thích hợp thì giả bộ làm nũng nhu nhược càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mong muốn bảo vệ và chiếm hữu của nam nhân!

Khụ lên một tiếng, Lương Tuấn Đào phá vỡ sự trầm mặc trong xe, không biết hắn đã tìm được đề tài gì để nói. Đương nhiên đề tài đó tuyệt đối khiến Lâm Tuyết hứng thú và đồng tình, “Có muốn tranh thủ lập công không?”

Quả nhiên, cô lập tức ngẩng đầu lên, mắt trong trẻo như suối hướng về phía hắn, rõ ràng cảm thấy hứng thú.

Lương Tuấn Đào nhàn nhã dựa lưng vào ghế, lộ ra một chút tin tức quân sự cơ mật với cô: “Sắp tới anh đích thân chuẩn bị tới Tam Giác Vàng thăm dò ổ nhóm Hắc nha, cần một nữ binh đi theo, cảm thấy các phương diện em đều thích hợp, nhưng ….”

Hăn dừng lại, im miệng đúng thời điểm, chờ cô chủ động đặt câu hỏi.

Biết rõ là Lương Tuấn Đào cắt ngang hứng thú của mình nhưng vì lần này là một cơ hội tốt, Lâm Tuyết đành phải nể mặt hắn, “Nhưng cái gì, thủ trưởng nói ra, tôi sẽ cố gắng làm được.”

Lương Tuấn Đào cười vô lại ghé sát vào cô, nhu mị thì thầm: “Khi không có ai em có thể gọi anh là lão công không?”

“Có người đấy.” Lâm Tuyết không tránh né mà thản nhiên nhắc nhở hắn: “Tiểu Cao lái xe ở phía trước, chẳng lẽ anh ta là người sống mà thủ trưởng không nhìn thấy?”

“Phì.” Tiểu Cao đang lái xe cười rộ lên, từ kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt không vui của thủ trưởng lại vội vàng nhịn xuống.

“Cắt!” Thủ trưởng đại nhân thật mất hứng, có vẻ dứt khoát giải quyết công việc: “Thành tích cơ bản của em anh tự mình nghiệm thu còn chưa đạt yêu cầu, cần phải đào tạo lại lần nữa. Mặt khác em mắc chứng sợ độ cao, cái này phải vượt qua. Quân nhân chân chính không được có bất kì nhược điểm nào, hiểu không?”

Vô ích, Lâm Tuyết cũng muốn khắc chế chứng sợ độ cao, vấn đề là sợ hãi quá sâu không khỏi bị ý thức chi phối, lại càng không thể vì vài câu phát biểu của Lương Tuấn Đào mà vượt qua được. Về phần quay lại nữ binh huấn luyện lần nữa thì không làm khó được cô. “Được, hết thảy đều nghe thủ trưởng an bài.”

“Yên tâm, anh sẽ giúp em.” Lương Tuấn Đào vỗ vỗ vai cô cổ vũ, đồng ý nói: “Trước khi tham gia hành động, anh nhất định chữa được bệnh sợ độ cao cho em.”

“Cám ơn thủ trưởng.” Nếu Lâm Tuyết biết Lương Tuấn Đào bại hoại quyết định “trị liệu” căn bệnh của cô thế nào, chỉ sợ lúc này sẽ tặng hắn một cước “từ chối”.

**

Đến quân khu, xe riêng của thủ trưởng đại nhân chạy thẳng đến tòa nhà hành chính, bởi Lâm Tuyết là tiểu binh nhận nhiệm vụ quang vinh “đào tạo lại” nên khi đi qua khu nữ binh, xe đã dừng lại bỏ cô ở đó.

Trên đời sự tình trùng hợp đến vậy, Lâm Tuyết trở lại nữ binh vừa đúng lúc đội trưởng Đỗ Hâm Lôi nhận được lệnh chuyển tới nhậm chức ở đội vệ sinh.

Thời gian biết Đỗ Hâm Lôi chưa lâu nhưng Lâm Tuyết thích tính cách công bằng thẳng thắn của cô nên có chút không đành lòng, liền hỏi: “ Sao đột nhiên cô lại tới đội vệ sinh?”

Đỗ Hâm Lôi ngược lại thấy thông suốt, cũng không có nhiều rối rắm, sang sảng cười nói: “Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, chỗ nào yêu cầu thì liền tới đó. Dù sao cũng không rời khỏi Phi Ưng đoàn, chúng ta vẫn là chiến hữu.”

Lâm Tuyết bị lây sự lạc quan trong sáng của cô, hé miệng cười rộ lên.

Đỗ Hâm Lôi cất bước, đội trưởng mới nhanh chóng liền tới. Lần này quân đoàn điều động rất lớn, chẳng những thay đổi đội trưởng ngay cả phó đội trưởng và hai vị trí nữa cũng đổi, đều là sinh viên vừa tốt nghiệp trường quân đội, rời khỏi trường đã mang quân hàm.

Toàn bộ đại đội tập hợp khẩn cấp, được huấn luyện xếp thành hai hàng trong sân rộng chào đón hai vị tân đội trưởng và hai vị trung đội trưởng. Bốn cô gái trẻ tuổi quả nhiên như hoa như ngọc, hơn nữa đều là con gái nhà quyền quý trong thành phố, khí chất bất phàm.

Có thể được điều tới Phi Ưng đoàn hẳn là trưởng bối nhà các nàng đã bỏ ra không ít tâm tư quan hệ mới thực hiện được, bởi nơi này có vị anh hùng truyền kì mà đám con gái danh môn trong thành phố tha thiết mơ ước. Đáng tiếc, nhân tính không bằng trời tính, vắt hết óc hao hết thủ đoạn, vất vả lắm mới được điều đến quân khu, nhưng lại truyền tới tin tức kinh người Lương Thượng tá là “Danh thảo đã có chủ”

Hoặc nhiều hoặc ít có chút thất vọng, nhất là tân Đội trưởng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy buồn bực. Thấy Lâm Tuyết đứng ở đầu hàng, đầu tiên cô ta kinh ngạc, sau đó đôi mắt đẹp hiện lên ghen ghét, nhìn chằm chằm vào cô giống như kẻ thù.

Lâm Tuyết cũng giật mình không ít, cô không tưởng tượng được vị tân Đội trưởng này lại là Thẩm Doanh Doanh!

Ôi, Lương côn đồ thật lắm fan hâm mộ