Khế Ước Quân Hôn

Quyển 1 - Chương 25: Đau thì cùng đau

“Lương Tuấn Đào!” Lâm Tuyết lời nói mau lẹ, nghiêm nghị trách cứ: “Sao anh có thể tự tiện như vậy? Tôi khi nào đồng ý đi đăng kí với anh? Chuyện ma quỷ này đều là anh nói với phóng viên, tự anh nghĩ cách giải thích với họ đi!”

Đại khái là chưa từng thấy tính tình Lâm Tuyết phát tác thế này, Lương Tuấn Đào ngẩn ngơ, sau đó hắn rút tờ khế ước Lâm Tuyết vừa mới kí từ ví tiền ra hỏi cô: “Đây là cô tự nguyện kí phải không?”

Nhìn hợp đồng Lâm Tuyết mới nhớ tới vấn đề trọng yếu hơn, vội vàng đưa tay ra, Lương Tuấn Đào lại rút tay về, hơi bực bội giấu hợp đồng đi, hơn nữa còn vô sỉ nói: “ Đã sớm đề phòng với cái tay của cô, đừng nghĩ tới việc hủy bỏ bằng chứng.”

Người nào đó ấp úng. Lâm Tuyết bị hắn chọc cho tức giận đến mức không thốt lên lời.

Lúc ấy, cô chỉ lo phân cao thấp với Mạc Sở Hàn, nhất thời xúc động mới kí vào hiệp ước không bình đẳng này, bây giờ nhìn lại mới biết mùi, cảm thấy thập phần không ổn.

Xem xét kĩ lưỡng Hiệp ước kia, cảm giác bên trong có nhiều bẫy rập,muốn kí cũng phải sửa lại một phen mới có thể kí. “Hợp đồng này không được tính! Tôi muốn sửa lần nữa rồi kí lại!”

“Đồng chí Lâm Tuyết, cô là quân nhân.” Lương Tuấn Đào thể hiện sự ngờ vực sâu sắc: “Quân nhân phải giữ chữ tín, tuyệt đối không được làm chuyện phi lợi bội ước!”

Thật muốn lấy mạng a! Tú tài gặp quan binh, không thể nói rõ được, Lâm Tuyết bất đắc dĩ phải dùng chiêu cuối cùng làm khó hắn: “Muốn đăng kí phải có thẻ căn cước. Thẻ căn cước của tôi để ở quân khu rồi, đợi hôm nào …”

“Phùng Trường Nghĩa!” Lương Tuấn Đào gọi một tiếng.

“Có!” Phùng Trường Nghĩa lập tức chạy bộ tiến lên, anh ta nhanh nhẹn đưa ra trước mặt Lâm Tuyết các văn kiện vừa mang từ quân khu tới, thẻ căn cước, hộ khẩu, tất cả đều ở đó.

Vì thế, đồng chí Lâm Tuyết không thể lấy cớ giải vây hay tìm được lí do cự tuyệt nào, cứ như vậy bị “Ép gả” bi thảm!

**

Từ Cục Dân Chính đi ra, trời đã về chiều, ánh nắng xán lạn, gió xuân từng đợt quất vào mặt, vô cùng ấm áp.

Lương Tuấn Đào cảm thấy hơi nóng, liền cởϊ áσ khoác, lại mở ra hai cúc áo sơ mi, con ngươi sáng như sao liếc hướng nữ tử vẫn còn ngẩn ngơ, khóe miệng xinh đẹp hơi hơi cong lên đắc ý.

Cô đã là của hắn, chỉ đơn giản như vậy! Từ nhỏ đến lớn, hắn muốn làm việc gì hay muốn đồ vật nào, đều chưa bao giờ gặp phải trắc trở lớn, hắn có thể đạt được bằng tốc độ nhanh nhất.

Lương Tuấn Đào dùng thân phận hợp pháp giữ chặt lấy cô gái lãnh tình hờ hững kia, cô muốn dùng chiêu giữ vững tinh thần không thể xâm phạm kia cũng vô dụng, bởi hiện tại pháp luật đã công nhận cô là vợ hắn. Trong đầu Lương Tuấn Đào thuận tiện tưởng tượng vài hình ảnh yy (tự sướиɠ) mà người khác không nên nhìn, trên mặt hắn hiện lên ý cười có chút không đàng hoàng.

Lâm Tuyết vẫn còn khϊếp sợ chưa lấy lại được tinh thần, cô xem xét, lật đi lật lại Tiểu Hồng bản (sổ nhỏ màu đỏ) giống như đang nghiên cứu xem đây có phải đồ giả hay không. Tòa nhà Cục Dân Chính chuyên xử lí việc công ở ngay sau lưng họ, họ mới từ đấy đi ra, điều này không thể nào là giả.

Chẳng lẽ … cô thật sự đã bước vào hàng ngũ những cô gái đã kết hôn rồi sao?

Hai chữ “kết hôn” thần thánh cỡ nào, từng khiến Lâm Tuyết trông đợi mòn mắt. Cho đến hôm nay, cô kinh ngạc còn nhiều hơn hạnh phúc, chỉ cảm thấy mờ mịt.

Bàn tay to lớn nào đó lại đang tháo cúc áo khoác của cô, Lâm Tuyết phát hiện ra hạnh kiểm xấu của Lương Tuấn Đào vội vàng lùi về sau hai bước, khuôn mặt thanh tú trầm xuống. “Anh làm gì thế?”

“Trời nóng, cởϊ áσ khoác ra đi.” Lương Tuấn Đào “hảo tâm” nhắc nhở.

“Không cần anh quản!” Lâm Tuyết rốt cuộc mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, Tiểu Hồng Bản trong tay nóng đến mức khiến cô hoảng hốt từng đợt.

Khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào trầm xuống, con ngươi sắc bén liếc xéo cô, hắn thản nhiên nói: “Sao không cần anh quản? Đừng quên, em bây giờ đã là vợ hợp pháp của Lương Tuấn Đào này, từ nay về sau hai chúng ta phải tuân thủ nghiêm ngặt thực hiện nghĩa vụ trung thành và trách nhiệm giữa vợ chồng.”

Không hổ danh là thủ trưởng, hai câu nói công khai khiến Lâm Tuyết á khẩu không trả lời được. Cô rối rắm trong chốc lát, mới thành thật nói: “Thật xin lỗi, tôi cảm thấy có chút rối loạn.”

“Không sao, con gái mới kết hôn đều như vậy!” Lương Tuấn Đào thấy cô thả lỏng tư thế liền tươi cười, nữ nhân cả thôi, khi yếu thế càng lộ ra sự tốt đẹp. Bàn tay lớn lại đưa qua định cởϊ áσ khoác Lâm Tuyết, thấy trước ngực cô trên áo len có một vỏ đạn được tạo hình gắn vào dây chuyền , hắn liền nói: “Thứ này nên bỏ xuống đi!”

Buổi sáng hôm ấy, khi ở trong động rộng lớn cưỡng hôn Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào đã phát hiện ra vật này, lúc ấy hắn vững vàng không phát tác, hiện tại thấy mình đã danh chính ngôn thuận đúng lý hợp tình liền yêu cầu cô tháo xuống.

Thân thể mềm mại của Lâm Tuyết run lên, cô hạ thấp ánh mắt nhìn áo len, tựa hồ có chút kinh ngạc. Trời ạ! Hóa ra cô vẫn đeo trang sức Mạc Sở Hàn tặng! Lâm Tuyết cư nhiên đã quên mất món đồ này Mạc Sở Hàn đã tự tay đưa cho mình.

Phản xạ có điều kiện, cô liều mạng giật ra, đem vòng trang sức tháo xuống.

Lương Tuấn Đào rất vừa lòng với biểu hiện ấy, hắn cũng tự giác gỡ chiếc nhẫn trên ngón út tay phải ra, quơ quơ trước mặt Lâm Tuyết, chủ động giao cho cô nói: “Đây là bạn gái trước đây tặng anh, bây giờ anh cũng tháo xuống.”

Không hiểu sao, khi sợi dây chuyền tới tay Lương Tuấn Đào, hắn tách sợi dây ra tiện thể ném vào thùng rác, sau đó nắm cả vỏ đạn hình bông tai trái tim và chiếc nhẫn trong tay, ôn nhu ghé sát vào cô thương lượng: “Tìm nơi thích hợp rồi bỏ lại, những thứ này đều là quá khứ rồi.”

“Ừ, anh sắp xếp đi.” Sắc mặt Lâm Tuyết có chút tái nhợt, cô cũng không dám nhìn mặt dây chuyền kia, vết thương ở tim còn chưa khép lại, thoáng chạm vào lại đau đến mức khó thở.

“Tuyết, đây là trái tim anh, anh tặng nó cho em.”

“Oa, thật đẹp, anh tự tay làm sao?”

“Ân, nó có tên rất hay, em thử đoán xem tên nó là gì?”

“Là gì?”

“Thiết huyết lòng son.”

…..

Hắn dâng lòng mình cho cô, hắn hiến một lời nhiệt huyết cho cô, khi đó cô hạnh phúc cỡ nào. Bao nhiêu là hạnh phúc.

“A!” Chỉ nghe Lương Tuấn Đào áy náy kêu lên: “Lực tay quá lớn, không cẩn thận nên bóp nát rồi.”

Lâm Tuyết từ trong ảo giác tỉnh lại, nhìn “thiết huyết lòng son” trong tay Lương côn đồ đã nát thành mấy mảnh. Tâm tính thiện lương như bị một khỏa đâm toạc xé rách, cô cơ hồ nhảy dựng lên: “Anh, anh sao lại …” Dưới ánh mắt lãnh chí của người đàn ông kia, Lâm Tuyết nói được một nửa lại nuốt về, lẩm bẩm nói: “Quên đi, bỏ đi.”

“Ừ.” Lương Tuấn Đào hài lòng gật đầu, đồng thời thưởng cho cô một nụ hôn. “Đối với lão công đã cùng kết hôn không cần khách khí như vậy, ôn nhu một chút đi, đừng vì chút lông gà vỏ tỏi (1) nào đó mà giận lão công.”

Vì thế, theo lòng bàn tay mở ra của Lương lão nhị, mấy mảnh vụn kia đều tự do rơi xuống bãi rác.

Lâm Tuyết bụm miệng, khóe môi hé ra một nụ cười tái nhợt, cô hỏi hắn: “Vật đính ước của bạn gái cũ tặng anh thì xử lý thế nào?”

Thân thể có khối u ác tính, biết rõ giữ lại sẽ gây hại, khi cắt đi vẫn rất đau! Lâm Tuyết cắn răng thừa nhận sự thống khổ này nhưng cô không thể không đếm xỉa đến Lương côn đồ, cũng phải lây cho hắn một chút cảm giác.

Lương Tuấn Đào cũng có bạn gái cũ sao? Chuyện này Lâm Tuyết không rõ lắm, cũng chưa nghe nói qua. Nhưng việc hắn vẫn giữ lại vật đính ước mà bạn gái tặng cho thấy hắn đối với người yêu cũ khó có thể vong tình.

Vậy đau thì cùng đau đi! Lâm Tuyết bị kẻ phúc hắc này lây bệnh bây giờ cũng có chút tà ác.