Edit: Lão Thụ
Beta: Thiên Ngọc
—–
♥ —–
Nếu nói là thụ sủng nhược kinh cũng không có gì quá phận, Ông Giai mấy ngày nay chỉ có khổ sở cùng với không biết nên làm thế nào để lừa người quay về. Làm sao lại biết khi hắn ngủ một giấc tới đất trời đen kịt, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy người mà hắn sáng nhớ chiều mong, còn mang theo món ăn mà hắn thích nhất, đến nhà chào hỏi chứ.
Vuốt vuốt lại cái đầu ổ gà, Ông Giai vội vã đi rót chén trà, sau đó nghiêm túc ngồi ở một bên.
Bạch Tri Cảnh không thể chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của hắn, thấp giọng nói: “… Đêm qua còn thừa lại món này, nếu anh thích thì mau ăn đi.”
Lừa người! Nếu như Bạch Hạ có ở nhà, thì nhất định không thể thừa lại nhiều như thế này, nếu như cậu ấy không có ở nhà, thì tại sao Bạch Tri Cảnh, một người luôn tính toán tỉ mỉ cùng với biết làm thế nào để chi tiêu hợp lý lại vô duyên vô cớ mà làm nhiều như thế chứ?
Ở phương diện này, đầu óc Ông Giai xoay chuyển cực kỳ nhanh.
Sung sướиɠ mà nhếch nhếch môi, hắn rất biết phối hợp mà diễn kịch theo anh: “À được, anh nhất định sẽ ăn sạch, cám ơn em.”
Bạch Tri Cảnh gật gật đầu, ánh mắt hơi di động, nhưng vẫn không dừng lại trên người Ông Giai. Hai người nhìn nhau không nói gì, trong bầu không khí trầm mặc này Bạch Tri Cảnh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Ông Giai da mặt lại dày, hơn nữa hắn đã mấy ngày không gặp anh, hôm nay lại xuất hiện ở trước mắt, đương nhiên phải tập trung nhìn cho đủ, làm sao còn có thể phát hiện bầu không khí xấu hổ này chứ?
“Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi liền đi trước.” Ông Giai không nói lời nào, chỉ dõi theo anh mà ngây ngô cười, Bạch Tri Cảnh rốt cuộc không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa.
Ông Giai sửng sốt một chút, vội vã bắt lấy Bạch Tri Cảnh, nói: “Em ngồi một lát nữa đi.”
Đầu ngón tay giật giật, lúc này hắn mới bừng tỉnh phát hiện thứ mình đang nắm chính là bàn tay thon dài trắng nõn của người kia, cơ hồ nhiệt độ thân thể của Bạch Tri Cảnh một đường xông thẳng vào lòng hắn, Ông Giai trong lúc nhất thời không nỡ buông tay.
Ngược lại, Bạch Tri Cảnh có chút giật mình, cảm thấy như mình vừa chạm vào điện, nhanh chóng rút tay trở về, làm cho Ông Giai tiếc nuối một hồi lâu.
“Không được, Bạch Hạ ngày mai đã phải quay lại trường học, em ấy đang ở nhà chờ tôi trở về nấu cơm đây.” Mặt của Bạch Tri Cảnh có chút ửng hồng, cả người giống như là đã uống say, không ngừng nóng lên, còn hơi váng đầu.
Hoàn cảnh càng yên lặng, thì anh cảm giác mình càng ngày càng say. Tại sao khi đối diện với một người đàn ông, anh lại cảm thấy tim của mình đập mạnh như thế chứ?
“Ah ” Ông Giai có chút mất mát nói, “Vậy anh sẽ tiễn em tới cửa.”
Ra đến cửa, Bạch Tri Cảnh còn chưa bước xuống bậc thềm, Ông Giai ở phía sau anh vội vàng lên tiếng: “Tri Cảnh!”
“Hả?” Bạch Tri Cảnh quay đầu lại, đêm nay là lần đầu tiên ánh mắt của hai người tiếp xúc với nhau. Ánh đèn nơi hiên nhà mờ mờ nhạt nhạt, trong khoảnh khắc đó lại đặc biệt làm cho hai má trắng nõn của Bạch Tri Cảnh càng trở nên trong suốt, có lẽ nguyên nhân là do góc độ đi, Ông Giai không chỉ nhìn hình dáng của anh đặc biệt rõ ràng, thậm chí hắn còn có thể nhận ra trên gương mặt của anh là vẻ ửng đỏ ngại ngùng.
Ông Giai coi như đã tâm viên ý mã, chậm rãi nói: “Cái kia… anh hôm nay được thăng chức làm giám đốc, ngày mai anh có thể mời em ra ngoài ăn cơm được không? Coi như là chúc mừng cho anh?”
Bạch Tri Cảnh run lên, trên mặt lập tức nở một nụ cười xán lạn: “Chúc mừng anh.”
Ba chữ thật đơn giản, nhưng lại quý giá hơn hết thảy lời chúc mà Ông Gia đã nghe qua, hắn thấy anh cười, cũng không tự chủ mà cười theo. Vết thương trên mặt hắn đã tốt hơn, đương nhiên gương mặt anh tuấn ngày xưa sẽ được khôi phục lại, vì vậy khi hắn cười rộ lên đặc biệt có mị lực. Ai cũng biết thời khắc này bầu không khí có chút ám muội, thế nhưng ai cũng không nói ra, cả hai cứ như vậy mà đứng đối diện nhau, tuy chỉ có thế nhưng cũng đã rất hạnh phúc, một niềm hạnh phúc giống nhau.
“Nếu anh không ngại… ” Bạch Tri Cảnh thấp giọng nói, “Ngày mai tôi sẽ tự mình làm một bữa cơm cho anh, như vậy sẽ không cần ra ngoài lãng phí tiền. Ách, tuy rằng anh sẽ không để ý vấn đề này, thế nhưng đây cũng là một chút tâm ý của tôi.”
“Làm sao lại ngại chứ? Em chịu nấu cho anh ăn, anh còn hạnh phúc không kịp nữa là” Ông Giai không hề chớp mắt nhìn anh, chậm rãi nói, “Nếu như có thể được em nấu cho ăn đến già, hẳn là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này…”
“Làm sao lại khoa trương như vậy chứ?” Bạch Tri Cảnh cười, hoàn toàn không chú ý đến lời nói của Ông Giai nói với anh, lại không giải thích được cảm giác ngọt ngào trong lòng lúc này.
Anh đã nói sẽ nấu cho hắn một bữa ăn thật ngon, vì vậy Bạch Tri Cảnh thực sự xuất ra tất cả công phu của mình, từ lúc sáng sớm anh đã ra ngoài đi mua thức ăn, nghiêm nghiêm túc túc mà làm một bàn đầy thức ăn. Chỉ có hai người căn bản là ăn không hết, thế nhưng với thành ý chúc mừng thì bàn thức ăn này đã là quá đủ.
Hai người rót hai ly rượu đỏ, một bên vừa ăn, một bên vừa nói chuyện phiếm.
Lúc trước chờ đến giờ ăn cơm, Ông Giai ở dưới lầu nhất định sẽ nghe được âm thanh chơi đàn dương cầm của Bạch Hạ, hiện tại bỗng nhiên không còn được nghe thanh âm ấy, cũng có chút bùi ngùi. Dựa vào men say, hắn liền nở nụ cười tỏa nắng mà nói rằng: “Lúc trước vẫn luôn được nghe tiếng đàn dương cầm, hiện tại bỗng nhiên không còn nghe thấy nó nữa, quả thật có chút không quen…”
“Anh nói cây đàn dương cầm này sao?” Bạch Tri Cảnh chỉ chỉ cây đàn trong phòng khách.
Ông Giai cười gật đầu: “Đúng, là nó.”
“Nếu anh thật sự muốn nghe, thì có cái gì khó đâu ” Bạch Tri Cảnh khẽ mỉm cười, “Tôi đàn cho anh nghe.” Dứt lời, anh đứng dậy đi tới một bên cây đàn dương cầm, đầu tiên là nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, sau đó thuần thục biểu diễn bản nhạc >
Trong màn đêm yên tĩnh, gió nhẹ khẽ đưa, nhiệt ý dần dần tan biến.