Thâm Ái Như Trường Phong

Chương 5

Editor: Sakura Trang

Người cuối cùng thua thiệt quá lợi hại, khi Lâm Hoài Thanh tỉnh lại lần nữa đã là giờ Dậu, vẫn là bị Hạ Tịch Nghiễn nửa hôn nửa dỗ gọi dậy.

Cả một buổi chiều, Hạ Tịch Nghiễn đã sớm đem thủ pháp đấm bóp luyện lô hỏa thuần thanh, một bữa cơm cũng là dỗ ôm ôm một cái ăn hết.

Ban ngày ngủ quá nhiều, lúc này tinh thần Lâm Hoài Thanh rất khỏe mạnh. Bị ôm đi tắm sau liền vùi ở trong ngực Hạ Tịch Nghiễn, cùng nàng xử lý sự vụ một ngày trong phủ.

Nàng một tay đặt ở bụng cao ngất của y đánh vòng vòng, một tay cầm văn thư, cằm nhẹ nhàng để ở trên đầu y, thật là thích ý không nói nên lời.

Lâm Hoài Thanh thư thư phục phục nửa nằm, dưới eo nhét một cái gối, gánh nặng cũng giảm bớt không ít.

Trong lúc bầu không khí ấm áp ngươi nông ta nông, bỗng nhiên có người hầu ở ngoài cửa cầu kiến.

Hạ Tịch Nghiễn buông vật trong tay xuống, gọi người đi vào.

Trong tay người hầu bưng cái khay, loáng thoáng nhìn thấy là một cái ống mềm to bằng ngón út người trưởng thành, một cái phễu đồ hình phễu, bên cạnh là hai chén nước thuốc màu nâu.

Người đến buông xuống đồ liền cung kính lui ra.

Hạ Tịch Nghiễn Lâm Hoài Thanh ôm Lâm Hoài Thanh, nhẹ nhàng hôn hôn vành tai của y, “A Thanh không sợ, ta nhẹ nhàng, rất nhanh sẽ xong.”

Lâm Hoài Thanh ôm eo nàng, mặt chôn ở trước ngực nàng, chốc lát mới nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Hạ Tịch Nghiễn xuống giường rửa sạch tay, từ từ thay y cởi xuống tiết khố.

Đang giữa mùa hè, trong phòng vốn cũng không lạnh, nàng còn sai người đốt lên lò than, rất thoải mái ấm áp.

Toàn bộ hạ thân bại lộ ở trong mắt nàng, Lâm Hoài Thanh không nhịn được cọ chân, rủ mắt.

Cũng không biết một cái cọ ở trong mắt nữ nhân nhưng càng lộ vẻ mê người.

Chân thon dài trắng nõn hơi kẹp chặt kéo căng, không tự chủ ma sát ma sát, nửa vặn chăn, cho người đánh vào thị giác mãnh liệt.

Hạ Tịch Nghiễn gần như là hô hấp cứng lại, liền cảm giác bụng một cổ nóng ran dâng trào.

Nàng bất động thanh sắc nuốt một ngụm nước miếng, lấy tay giúp y cởi y phục vốn mặc lỏng lẻo ra, lộ ra bụng tròn xoe.

Lâm Hoài Thanh có lẽ là bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, một tay xoa bụng, dùng chân nhẹ nhàng nàng nàng một chút.

Lúc này Hạ Tịch Nghiễn mới lấy lại tinh thần, cúi người đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trên bụng y, sau đó cầm lấy thuốc mỡ chuẩn bị sẵn đặt ở một bên.

Thuốc mỡ trên tay nàng thật mềm ấm áp, đợi đến lúc có chút dấu hiệu hơi chảy ra mới đem tay dò vào hậu huyệt của y.

Y dường như rất khẩn trương, toàn thân cũng căng thẳng kéo căng.

“A Thanh, buông lỏng chút.” Ngón tay một mực nhẹ nhàng ở chung quanh vòng vo, một tay kia xoa nhẹ ở nơi bắp đùi y.

Cho đến bắp thịt toàn thân y lỏng xuống, Hạ Tịch Nghiễn hôn bụng của y, trên tay thuốc mỡ đi vào bên trong.

Ngón tay ở bên trong tận lực ôn nhu thăm dò, vuốt lên từng cái nếp uốn.

Lâm Hoài Thanh cắn môi dưới, trên mặt đã là đỏ ửng một mảnh.

Y nằm đối mặt với bên trong giường, hai tay đặt ở bụng, một cái chân bị Hạ Tịch Nghiễn bắc lên.

Lâm Hoài Thanh nhắm hai mắt, cảm giác hậu huyệt một tấc một tấc vuốt ve để cho y không khống chế được trong miệng rêи ɾỉ ngâm nga.

“Ngô... Ân...” Cũng không biết là đυ.ng phải nơi nào, Lâm Hoài Thanh bất ngờ không kịp đề phòng kêu thành tiếng, hạ thân cũng khẽ ngẩng đầu.

Hạ Tịch Nghiễn từ từ rút ngón tay ra, sờ soạng một cái ở trên bụng y tỏ vẻ trấn an, sau đó cầm lên ống mềm ở một bên.

Cảm giác ống mềm vào bên trong cơ thể rất kỳ quái, mặc dù mới vừa đã khuếch trương đủ rồi, lúc này Lâm Hoài Thanh vẫn là cảm giác không thích ứng.

Thận trọng đưa ống mềm vào, Hạ Tịch Nghiễn đã xuất ra chút mồ hôi mỏng.