Không biết đi bao lâu, Giang Vũ Phi nhúc nhích trên lưng Nguyễn Thiên Lăng, mở miệng hỏi anh: "Lúc trước anh nói anh sẽ cho em một gia đình, là có ý gì?"
Nguyễn Thiên Lăng dừng bước lại, đột nhiên không tiếp tục đi nữa. Anh không quay đầu lại, Giang Vũ Phi không nhìn thấy thái độ của anh giờ phút này.
"Lấy anh, anh cưới em làm vợ." Thật lâu sau, anh mới trầm thấp mở miệng.
Giọng nói của anh rất kiên định, Giang Vũ Phi nghe rành mạch mỗi một lời của anh.
Cô ôm sát cổ của anh, mặt áp vào lưng anh, thấp giọng nói: "Được, em đồng ý..."
Cô không muốn quan tâm sự tồn tại của Nhan Duyệt, sự tồn tại của đứa con trong bụng Nhan Duyệt. Nếu không thể từ bỏ người đàn ông này, vậy thì hi sinh bản thân, bao dung một chút để tiếp nhận anh...
Đứa con trong bụng Nhan Duyệt, nếu như cô ta đồng ý cho bọn họ nuôi dưỡng, cô sẽ đối xử tử tế với nó. Nếu như cô ta không muốn, cô cũng không có ý kiến...
Chỉ cần tình yêu của Nguyễn Thiên Lăng đối với cô là kiên định, cô muốn nắm chặt tay anh, đi tiếp đến phía trước.
"Em nói gì, lặp lại lần nữa đi." Cuống họng Nguyễn Thiên Lăng khàn khàn, giọng nói căng thẳng hỏi.
"Em nói em đồng ý lấy anh." Giang Vũ Phi khẽ cười nói.
"Giang Vũ Phi!" Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên nghiêm túc gọi tên cô, rất nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ ngày hôm nay, ngày 15 tháng 5, nhớ kỹ mỗi một câu em đồng ý với anh ngày hôm nay, không được quên."
Anh nói rất trịnh trọng, thật giống như hôm nay là một cột mốc rất quan trọng, còn quan trọng hơn ngày kỉ niệm.
Giang Vũ Phi bị ảnh hưởng bởi thái độ của anh, cô cũng nghiêm túc: "Ừ, em nhớ, hôm nay ngày 15 tháng 5, chuyện em đồng ý với anh hôm nay em đều sẽ nhớ mãi." Nói xong, cô lại cảm thấy rất buồn cười.
Bình thường đều là phụ nữ luôn nhắc nhở người đàn ông, nhớ lời hứa mà anh nói với em, không được quên. Bây giờ bọn họ lại ngược lại, anh cứ nhắc cô liên tục, không được quên lời hứa của cô đối với anh. Điều này có phải có nghĩa là, anh quan tâm cô hơn sao…
Giang Vũ Phi ôm sát cổ của anh, im lặng cười ngọt ngào. Nguyễn Thiên Lăng cũng đang cười, bởi vì cuối cùng anh cũng cầu hôn thành công. Giờ phút này tâm trạng của anh rất vô cùng phấn khích, trái tim đập thình thịch, hận không thể nhảy ra khỏi l*иg ngực. Anh càng hận không thể nói cho toàn bộ thế giới biết, hiện tại anh hạnh phúc biết bao nhiêu...
Nguyễn Thiên Lăng phát hiện anh thật sự đã yêu người phụ nữ này đến mức độ không thể tưởng tượng được. Nếu như không phải yêu sâu đậm, cô làm sao có thể cho anh cảm giác điên cuồng này.
Nguyễn Thiên Lăng xốc người cô, cười rất vui vẻ, cười rất tươi. Anh thầm nghĩ, cho dù cô khôi phục trí nhớ, anh cũng có thể cứu vãn trái tim cô một lần nữa...
Tối hôm đó, Nguyễn Thiên Lăng cõng cô đi vài chục kilomet, đến đêm khuya bọn họ mới về đến nhà. Mà trên đường đi, anh không hề nghỉ ngơi, càng không đặt người cô xuống.
Anh vững vàng cõng cô, kiên định đi tới, mỗi một bước đều có một thái độ. Một thái độ kiên định cố chấp đối với cô, đối với tương lai...
Tối hôm đó trái tim, Giang Vũ Phi cũng đang đắm chìm đến tận cùng.
Nếu nói trước kia cô yêu anh, tình yêu của cô không có cảm giác an toàn, bất cứ lúc nào cũng lo lắng bất an. Nhưng mà qua ngày hôm nay, tình yêu của cô kiên định hơn rất nhiều, ít nhất cô có dũng khí kiên trì và tin tưởng.
----
10 giờ sáng.
Giang Vũ Phi lười biếng mở mắt ra thức dậy, bên cạnh không có ai hết, lúc này Nguyễn Thiên Lăng chắc chắn đang làm việc ở công ty.