Tối hôm đó, Nguyễn Thiên Lăng ngồi ở phòng làm việc suốt cả đêm cũng không nghỉ ngơi. Anh hút rất nhiều thuốc, trong cái gạt tàn toàn là đầu lọc, cả phòng làm việc tràn ngập mùi thuốc lá nồng nặc. Anh hút thuốc cả một đêm, vẫn không nghĩ ra biện pháp gì tốt.
Giang Vũ Phi dậy rất sớm, cô đi xuống lầu, ngạc nhiên phát hiện Nguyễn Thiên Lăng đang ở trong nhà. Hôm nay không phải cuối tuần, sao anh ấy vẫn chưa đi làm?
“Mau tới đây ăn sáng.” Nguyễn Thiên Lăng nhìn về phía cô, cười vẫy tay với cô.
Nguyễn Thiên Lăng thuộc kiểu đàn ông không cười thì rất lạnh lùng, khi cười là rất cuốn hút.
Sáng sớm nhìn thấy anh nở nụ cười mê người, trái tim Giang Vũ Phi không khống chế được mà đập nhanh hơn. Ở cùng anh đã lâu, cô vẫn không có cách nào chống lại sức hấp dẫn của anh.
“Tại sao hôm nay anh không đi làm?” Giang Vũ Phi vừa ăn sáng vừa hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng uống một ngụm trà cười nói: “Đưa em đến một chỗ chơi.”
“Đi đâu vậy?” Hai mắt Giang Vũ Phi sáng lên. Từ sau khi xuất viện, cô vẫn chưa có thời gian đi ra ngoài chơi. Đừng nói là đi chơi, ngay cả đi ra ngoài giải sầu, mua sắm cô cũng chưa đi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, có rất nhiều vấn đề kéo nhau đến, đều đánh cho cô không kịp trở tay...
Đi ra ngoài chơi hấp dẫn cỡ nào chứ, Giang Vũ Phi không thể chờ được nữa.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy cô mừng rỡ, lập tức trong lòng chua xót. Chỉ là đi ra ngoài chơi mà thôi, cô lại vui vẻ như vậy, thỏa mãn đến vậy sao?
Cũng đúng, cô mới hai mươi hai tuổi, lại trải qua rất nhiều điều tang thương mà những cô gái cùng tuổi cô chưa trải qua.
Anh đã quên con gái ở độ tuổi này vốn dĩ nên vô tư không lo âu, tự do vui chơi. Đều là vì anh đã cướp đoạt đi nhiều niềm vui của cô. Đưa cô đi ra ngoài chơi, việc này còn còn lâu mới đủ đền bù tổn thất cho cô.
“Đi tới rồi em biết, mau ăn đi.” Nguyễn Thiên Lăng xoa đầu cô, dịu dàng cưng chiều nói.
“Được.” Giang Vũ Phi cười gật đầu, bắt đầu giải quyết bữa sáng rất nhanh.
Sau khi ăn sáng xong, Nguyễn Thiên Lăng đi thay bộ quần áo khác. Anh mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean, giày da thoải mái, phong cách rất trẻ trung, khiến cho anh trẻ ra vài tuổi. Đồng thời cũng bớt vài phần lạnh lùng, sắc bén, cảm giác giống một chàng trai trẻ nhiều hơn.
Giang Vũ Phi thì mặc một bộ đồ thể thao màu trắng thoải mái, giày thể thao, tóc đuôi ngựa cột lệch sang một bên, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa trong sáng, giống như một nữ sinh chưa tốt nghiệp.
Nguyễn Thiên Lăng vẫn luôn duy trì sự thần bí, không nói đưa cô đi chơi chỗ nào. Giang Vũ Phi cũng không ép
hỏi, dù sao cô cũng chờ niềm vui bất ngờ.
Nguyễn Thiên Lăng chạy xe đến nhà nông dân bên cạnh bờ biển, anh nói đến đây câu cá.
Mặc dù câu cá không phải là cách giải trí thú vị, nhưng Giang Vũ Phi vẫn rất vui vẻ. Lần trước anh nói muốn dẫn cô đi câu cá, sau đó bởi vì tình trạng sức khỏe của bà Nguyễn nên bị hoãn lại. Cô tưởng rằng anh sẽ không đưa cô đi câu cá, không ngờ rằng là anh còn nhớ.
Bên bờ biển xanh thẳm có một chiếc du thuyền đang neo đậu, Nguyễn Thiên Lăng dắt tay cô đi đến du thuyền.