“Chuyện quá đáng nhất anh ta làm chính là nɠɵạı ŧìиɧ!”
“Nɠɵạı ŧìиɧ?”
“Đúng.” Thư ký gật đầu nói: “Anh vừa ở bên tôi vừa ở bên một người phụ nữ khác, sau khi tôi biết chân tướng, đã hận không thể gϊếŧ anh ta được!”
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày suy nghĩ sâu xa, chuyện này hình như anh cũng đã làm...
Lúc trước cưới Giang Vũ Phi, anh còn không ngừng lui tới với người phụ nữ khác ở bên ngoài, vậy anh cũng là nɠɵạı ŧìиɧ. Nhưng khi đó Giang Vũ Phi cũng không tức giận đến muốn gϊếŧ chết anh, cho nên chuyện này không nghiêm trọng chút nào.
Nguyễn Thiên Lăng lắc đầu nói: “Còn chuyện gì nghiêm trọng hơn không?”
Thư ký giật mình mở to hai mắt: “Chủ tịch, chuyện này còn chưa đủ nghiêm trọng sao?”
“Chuyện này rất nghiêm trọng?” Nguyễn Thiên Lăng không vui hỏi lại.
“Đương nhiên! Người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn cả chiến tranh thế giới!” Thư ký tức giận nói: “Chủ tịch, không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận người đàn ông của mình nɠɵạı ŧìиɧ!”
Thực sự nghiêm trọng như vậy sao?
Nguyễn Thiên Lăng nghĩ thầm, có lẽ lúc trước Giang Vũ Phi nhất quyết ly hôn với anh cũng là bởi vì anh nɠɵạı ŧìиɧ...
Ừ, hẳn là như vậy, rất có lý.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn về phía thư ký, thăm dò hỏi: “Sau khi cô phát hiện bạn trai cô nɠɵạı ŧìиɧ, tha thứ cho anh ta như thế nào?”
Thư ký xấu hổ cười nói: “Thái độ anh ấy nhận lỗi rất tốt, lại điên cuồng theo đuổi tôi một tháng, đối với tôi cũng rất tốt. Tôi thấy anh ấy thật lòng ăn năn, liền tha thứ cho anh ấy.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Nguyễn Thiên Lăng lại im lặng lần nữa.
Nếu Giang Vũ Phi cũng có thể dễ dàng đối phó như vậy, anh cũng không cần đau đầu. Lúc trước anh cũng đối với cô rất tốt, không phải cô vẫn luôn bài xích anh, hận không thể chạy trốn khỏi anh sao...
“Chủ tịch, chuyện này không hề đơn giản một chút nào. Thử hỏi có mấy người đàn ông sau khi chia tay mà vẫn có thể thật lòng ăn năn? Rất nhiều người đàn ông lòng tự trọng rất mạnh, sau khi chia tay liền không thèm theo đuổi lại người phụ nữ đó, có theo đuổi cũng không phải thật lòng. Tóm lại một câu, người phụ nữ cần một trái tim chân thành, một trái tim chân thành tuyệt đối.”
Nguyễn Thiên Lăng trầm tư, trái tim chân thành thì anh có, anh đã cho cô, nhưng mà cô không cần. Hiện tại ngược lại, cô cần, nhưng một khi cô khôi phục trí nhớ, sẽ vứt trái tim chân thành của anh trên mặt đất giẫm nát.
Tóm lại một câu, sự thật lòng của anh bất cứ lúc nào đều có khả năng bị giẫm đạp...
“Thật sự chỉ cần thật lòng là được?” Nguyễn Thiên Lăng không xác định hỏi.
Thư ký gật đầu vô cùng khẳng định: “Vâng. Chủ tịch, tôi nghe qua một câu chuyện như vậy, là chuyện có thật, anh muốn nghe không?”
“Nói!”
“Trước kia có một người phụ nữ, cô ấy và chồng rất ân ái. Tình cảm bọn họ tốt đến mức ai cũng không thể chia cắt bọn họ. Nhưng có một người đàn ông cũng rất yêu người phụ nữ đó, anh ta không vì cô ấy đã kết hôn mà buông tha cô ấy, vẫn cố chấp theo đuổi cô ấy, mỗi ngày tặng cô ấy một bó hoa hồng, thường xuyên giúp đỡ cô ấy trong cuộc sống và công việc, tóm lại là đối với cô ấy rất tốt… Ban đầu, người phụ nữ đó không hề cảm động chút nào, một năm trôi qua cũng không cảm động, hai năm trôi qua cũng không cảm động. Nhưng đến năm thứ ba, cô ấy đã cảm động, đã yêu người đàn ông đó. Chủ tịch, không có một người phụ nữ nào lại có thể chống lại được sự hấp dẫn của một trái tim chân thành tuyệt đối.”
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, cô đi xuống đi.”
“Chủ tịch, tiền lương của tôi...”
“Tăng gấp đôi.”
“Cảm ơn chủ tịch!” Thư ký vui vẻ rời đi.
Nguyễn Thiên Lăng lập tức cầm điện thoại, gọi cho cửa hàng bán hoa lớn nhất thành phố A: “Cho một bó hoa hồng Rouge Royal, mười một bông...”