Cô cũng không biết đã khóc trong bao lâu, dù sao cũng khóc cho đến khi không còn sức lực liền ngủ quên mất.
Tiêu Lang đi đến ngồi trước mặt cô, để hai tay trên giường bên cạnh cô, ngước mắt nhìn cô đau lòng.
“Có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“...”
“Vũ Phi, anh biết em xem anh là người xa lạ, nhưng xin em hãy tin tưởng anh, anh sẽ không làm tổn thương em.”
Lúc này Giang Vũ Phi mới hơi động hàng mi, nhìn về phía anh: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi không sao.”
Tiêu Lang có hơi bực bội nói: “Không có chuyện gì thì sao em lại khóc? Không có chuyện gì thì sao em lại đi bộ cả ngày giống như người mất hồn, không có chuyện gì thì sao dáng vẻ em khó coi như vậy?”
“Thật sự tôi không có chuyện gì.”
“Có liên quan tới Nguyễn Thiên Lăng đúng không? Anh ta lại ức hϊếp em, làm tổn thương em?”
Tại sao dùng từ “lại”?
Anh và Nhan Duyệt đều nói Nguyễn Thiên Lăng đã từng làm tổn thương cô, nhưng mà cô vẫn không muốn tin.
“Tiêu Lang, hôm nay cảm ơn anh, anh đi nghỉ ngơi đi, tôi mệt rồi.” Giang Vũ Phi thản nhiên nói.
Tiêu Lang mím môi, đột nhiên túm lấy chân phải bị thương của cô, nhấc lên.
“Anh...” Cơ thể Giang Vũ Phi lùi ra sau, hai tay chống lên giường.
Cô vốn định nổi giận, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng người.
Giang Vũ Phi quay phắt sang, nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng đang đứng ở cửa ra vào.
Tim cô lập tức đập mạnh.
Đôi mắt hung ác của Nguyễn Thiên Lăng nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt sắc bén, như muốn đâm thủng bàn tay kia của Tiêu Lang.
Sao anh ấy đến đây được?
Giang Vũ Phi ngơ ngác nhìn anh, quên cả phản ứng.
Tiêu Lang cũng liếc nhìn anh một cái, trên mặt không có biểu cảm gì.
Anh buông chân Giang Vũ Phi ra, chậm rãi đứng lên.
Nguyễn Thiên Lăng bước tới, khóe miệng ẩn chứa sự giễu cợt lạnh lùng.
Mà ánh mắt lại rất lạnh lùng, thậm chí tràn ngập sát ý!
Anh bước đến hai bước, đột nhiên vung nắm đấm đánh vào Tiêu Lang...
“Đừng mà...” Giang Vũ Phi kinh sợ hét lên.
“Bụp.” Tiêu Lang nhận một cú đấm mạnh mẽ của anh, khóe miệng có một chút máu.
Nguyễn Thiên Lăng nghe thấy Giang Vũ Phi xin tha cho Tiêu Lang, trong lòng anh càng giận dữ hơn!
Anh nắm chặt nắm đấm, lại đấm tiếp một cú. Lần này Tiêu Lang có chuẩn bị, tránh nắm đấm của Nguyễn Thiên Lăng, cũng đánh trả lại.
Hai người lập tức lao vào đánh nhau, bọn họ không có võ thuật, chỉ đơn giản là đánh nhau rất hung hăng.
So xem ai mạnh hơn ai!
Giang Vũ Phi há hốc mồm, sao lại đánh nhau?
“Dừng tay! Đừng đánh, mau dừng tay lại!” Cô dứng dậy muốn đi đến ngăn bọn họ, không biết tay ai giơ ra ngăn cản, cô lập tức ngã xuống giường.
“A...” Lúc cô ngã xuống, chân cô lại co lên vì đau, đau đến phát ra tiếng kêu.
Nghe thấy tiếng kêu của cô, hai người đồng thời dừng động tác.
Nguyễn Thiên Lăng dùng sức đẩy Tiêu Lang ra, chạy đến nâng Giang Vũ Phi dậy, nhíu mày trầm giọng hỏi: “Em bị thương ở đâu?”
Anh tưởng rằng cô bị hai người bọn họ vô tình làm bị thương.
Giang Vũ Phi túm lấy tay anh, vội vàng nói: “Đừng đánh nữa, nếu các anh muốn đánh nhau thì đi ra ngoài mà đánh, đừng đánh nhau trong phòng tôi!”
“Được, anh không đánh nhau với anh ta, em bảo anh ta ra ngoài đi!” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng, nói không chút khách khí.
Giang Vũ Phi nhìn về phía Tiêu Lang, áy náy nói: “Xin lỗi, đã liên lụy đến anh rồi, anh đi nghỉ ngơi đi.”
Đôi mắt Tiêu Lang hơi ảm đạm.
Cô lựa chọn để Nguyễn Thiên Lăng ở lại, chứ không phải anh.
Cho tới bây giờ anh cũng biết, anh không quan trọng đối với cô, nhưng mà anh luôn hy vọng cô có thể lựa chọn anh một lần.
Nhưng trừ lần đầu tiên cô chọn anh, cô không còn chọn anh nữa.