Anh chỉ nói với cô, bảo cô tin tưởng anh, không nên tin chuyện người khác nói.
Nhưng người hoàn toàn lừa gạt cô lại là anh…
“Tại sao lại đồng ý cho chúng cháu ở bên nhau?” Giang Vũ Phi nghẹn ngào, thấp giọng hỏi.
Nếu trong lòng đã nhận định Nhan Duyệt là con dâu của bác, vì sao còn nói đồng ý cho chúng cháu ở bên nhau.
Vì sao còn muốn đón chúng cháu về đây ở...
Bà Nguyễn thở dài nói: “Bác cũng là không có cách nào. Cháu thấy đấy, Thiên Lăng cứ đòi ở bên cháu, thậm chí còn không nhận người mẹ này. Bác đón hai đứa về đây ở, chính là muốn cứu vãn tình cảm mẹ con giữa bác và nó. Còn nữa, bác đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, nhưng bác không đồng ý cho nó lấy cháu làm vợ.”
Giang Vũ Phi lại dùng sức cắn môi.
Hóa ra trong tình huống chẳng biết gì cả, cô đã gánh trên lưng tội danh khiến cho mẹ con bọn họ rạn nứt tình cảm!
Thậm chí bà Nguyễn còn dự định chỉ cho cô và Nguyễn Thiên Lăng ở bên nhau, nhưng tuyệt đối không đồng ý cho bọn họ kết hôn.
Lỡ như Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt kết hôn, có phải bà ấy cũng đồng ý cho cô tiếp tục làʍ t̠ìиɦ nhân của con trai bà ấy?
Giang Vũ Phi lập tức có cảm giác mình hết sức thảm hại, không còn chút giá trị và tôn nghiêm nào.
Bọn họ coi cô là cái gì...
“Chuyện nên biết cháu cũng đã biết. Cháu đã từng bỏ thuốc con trai bác hai lần, hai lần đều suýt chút nữa lấy mạng nó. Bác không biết lần này cháu trở lại tiếp cận nó có mục đích gì, nếu như cháu đòi tiền, bác cho cháu. Bác chỉ hy vọng cháu đừng quấy rầy khiến cả nhà bác không được bình an.” Bà Nguyễn lạnh nhạt nói, cũng nói ra tất cả.
Bà ta vốn dự định đón bọn họ trở lại, trước tiên tiến cải thiện tình cảm mẹ con với Nguyễn Thiên Lăng.
Sau đó đối phó với Giang Vũ Phi…
Nếu bản thân cô ta biết điều, tốt nhất bây giờ hãy rời đi.
Nếu như cô ta vẫn không rời khỏi Nguyễn Thiên Lăng, sau này cũng đừng trách bà không khách khí.
Giang Vũ Phi ngẩng đầu, trong mắt đã không còn nước mắt.
Chỉ là ánh mắt của cô có một chút trống rỗng...
“Bác yên tâm, cháu biết nên làm như thế nào. Cho dù bác không bảo cháu đi, cháu cũng sẽ đi.”
Cô thật sự yêu Nguyễn Thiên Lăng, nhưng cô vẫn chưa yêu đến mức hèn mọn vô cùng.
Cho dù là đau muốn chết, cô cũng phải cắt đứt tình cảm này!
Bà Nguyễn lạnh lùng gật đầu: “Cháu có thể hiểu là tốt nhất!”
Nói xong, bà Nguyễn quay người rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại có một mình Giang Vũ Phi.
Bỗng nhiên Giang Vũ Phi có cảm giác thật cô độc, khó chịu.
Cô tưởng rằng cô đã tìm được hoàng tử của cô, tìm được hạnh phúc của cô.
Nhưng cô bé Lọ Lem dù sao cũng là cô bé Lọ Lem, lúc tiếng chuông mười hai giờ vang lên, cô cũng sẽ bị trở về nguyên hình...
Giang Vũ Phi chống người dậy, chịu đựng cơn đau đớn trên chân, bước từng bước một đi lên lầu.
Cô trở lại phòng ngủ thay quần áo, chỉ đeo một cái ba lô nhỏ, định rời đi.
Trong phòng ngủ còn có hơi thở của Nguyễn Thiên Lăng mà thôi.
Hai ngày trước, bọn họ còn ân ái trên cái giường lớn đằng kia, cô còn tự tin cho rằng bọn họ có thể mãi mãi bền lâu.
Kết quả lại là, tốc độ chia ly của mối tình này cũng nhanh hơn bất cứ ai!
Mãi mãi bền lâu, đều là trò cười vô vị mà thôi…
Giang Vũ Phi kiên quyết lau nước mắt trên mặt, quay người định đi.
Tay cô vừa cầm tay nắm cửa, điện thoại của cô đặt trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.
Nhạc chuông là giai điệu quen thuộc… Lời thì thầm của mùa thu.
Nguyễn Thiên Lăng đặc biệt lấy giai điệu này làm nhạc chuông điện thoại di động của hai người, nhạc chuông đôi độc nhất vô nhị.
Toàn thân Giang Vũ Phi cứng ngắc, không đi cũng không quay người.
Tiếng chuông đã ngừng lại rất nhanh, lúc này cô mới xoay người, đi đến cầm điện thoại lên.
Nhưng cô vừa cầm lên, Nguyễn Thiên Lăng lại gọi đến.