Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 613: Cho em mặc kệ anh trong năm tiếng

Giang Vũ Phi hơi lúng túng, bị anh nói như vậy thì phì cười.

“Không có, anh tự luyến quá rồi!”

“Thật sự không có?”

“Thật sự không có.” Giang Vũ Phi lắc đầu cười, hiển nhiên Nguyễn Thiên Lăng không tin lời cô nói, anh nhếch môi cười tà mị, nói: “Giang Vũ Phi, em không thành thật chút nào hết, em không thừa nhận là anh sẽ phạt em.”

“Anh phạt em đi, em thật sự không...” Cô vẫn chưa nói xong từ cuối cùng, miệng đã bị anh bất ngờ chặn lại.

Giang Vũ Phi kinh ngạc mở to hai mắt, Nguyễn Thiên Lăng cũng không tiếp tục.

Mà cho cô một nụ hôn bất ngờ, rồi lập tức buông cô ra.

“Anh...” Cô xấu hổ trừng mắt, anh lại dám sàm sỡ cô!

Nguyễn Thiên Lăng cười như người vô tội: “Là em nói anh phạt mà.”

Giang Vũ Phi không thể tranh cãi, chỉ có thể xấu hổ đẩy anh ra: “Mặc kệ anh!”

Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, cười nói: “Được, cho em mặc kệ anh trong năm tiếng.”

“Em mặc kệ anh năm mươi ngày luôn!” Giang Vũ Phi nằm xuống, đắp chăn đưa lưng về phía anh.

Nguyễn Thiên Lăng ngang tàng nói: “Không được, chỉ năm tiếng thôi, không được nhiều hơn dù chỉ một phút.”

“Hừ!” Giang Vũ Phi khó chịu hừ một tiếng.

Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô cười yêu chiều, cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài: “Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi ra ngoài một lát.”

“...” Giang Vũ Phi không để ý tới anh.

Nguyễn Thiên Lăng cũng không để tâm, bước ra khỏi phòng bệnh.

Anh đi rồi, Giang Vũ Phi mới vỗ vỗ vào đôi má ửng hồng nóng bừng.

Nụ hôn đầu tiên của cô cứ mất đi như vậy sao...

Không đúng, đây chắc không phải là nụ hôn đầu tiên của cô.

Cô và anh đã kết hôn, đã là vợ chồng được hơn một năm. Đừng nói là nụ hôn đầu tiên của cô, đêm đầu tiên, đêm thứ hai, đêm thứ ba đều đã mất!

Nghĩ tới đây, đôi má Giang Vũ Phi càng đỏ bừng hơn nữa.

Trong lòng cô thì cô vẫn còn là một học sinh rất thuần khiết, nhưng cô lại mất hết tất cả.

Haiz, mất trí nhớ thật đáng sợ, quên một số chuyện quan trọng, bây giờ lại đối mặt với những chuyện đó bảo cô làm sao chịu nổi.

Có điều thông thường người mất trí nhớ đều có thể khôi phục trí nhớ.

Có lẽ cô cố gắng nhớ lại, cũng có thể nhớ ra chút gì đó.

Giang Vũ Phi nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại những ký ức đã quên đi, nhưng mà không thể nào nhớ được.

Càng nghĩ nhiều càng thêm đau đầu, cuối cùng cô quyết định không nghĩ gì nữa.

Nguyễn Thiên Lăng nói anh đi ra ngoài một lát, nhưng lại đi một mạch hơn ba tiếng đồng hồ.

Sắc trời bên ngoài cũng tối đi, không biết rốt cuộc là anh đi đâu.

Giang Vũ Phi nằm trên giường, dần dần thấy buồn ngủ.

Thím Lý nhẹ nhàng tới lay cô tỉnh: “Cô Giang, nhanh dậy đi, có chuyện quan trọng.”

Giang Vũ Phi mở to mắt, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì quan trọng?”

“Cô dậy trước đã, đi theo tôi.”

“Xảy ra chuyện gì?”Giang Vũ Phi chống người dậy, càng thêm mơ hồ.

Thím Lý cười đầy vẻ thần bí: “Cô đi theo tôi rồi sẽ biết.”

Giang Vũ Phi đành phải rời giường, thím Lý tìm áo khoác cho cô mặc vào, kéo cô đi ra ngoài, đi thẳng xuống dưới lầu bệnh viện, ngồi vào một chiếc xe bảo mẫu màu đen.

“Thím Lý, thím muốn dẫn tôi đi đâu vậy?”

“Suỵt, không nói trước được.”

Bà càng thần bí, Giang Vũ Phi càng hiếu kỳ.

Xe chở bọn họ đến một cửa hàng đá quý, cửa hàng đá quý Y Love.

Thím Lý dẫn cô đi vào trong cửa hàng, lập tức có ba người phụ nữ dáng vẻ rất thời thượng ra chào đón.

“Cô Giang, mời cô đi bên này.” Ba người họ xếp thành một hàng, giơ tay ra, làm động tác cung kính mời đúng tiêu chuẩn.

Giang Vũ Phi ngạc nhiên nhìn về phía thím Lý: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”