Mấy bác sĩ vội vàng cam đoan: "Nguyễn tiên sinh, anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức chữa khỏi cho Giang tiểu thư, nhất định sẽ không qua loa."
"Nhớ kỹ lời các người đã nói, lúc trị liệu không cần ngần ngại, phải dùng thuốc và thiết bị tốt nhất, không thể có bất cứ sai lầm nào."
"Vâng."
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng phất tay, cho bọn họ ra ngoài. Thật ra anh cũng biết, các bác sĩ nhất định sẽ cố gắng hết sức điều trị cho Giang Vũ Phi.
Nhưng mà không tạo áp lực cho bọn họ thì không có cách nào khiến bọn họ phát huy trình độ tốt nhất.
Anh không hy vọng sức khỏe của Giang Vũ Phi xảy ra vấn đề gì, cho dù là một vết sẹo cũng không được phép để lại.
Trong phòng bệnh không có người nào, Nguyễn Thiên Lăng nằm một lát, đầu óc lại dạo chơi đến chỗ Giang Vũ Phi.
Anh không kiềm chế nổi mà nghĩ ngợi, bây giờ cô đã tỉnh chưa, có phải tim đập rất yếu hay không, liệu vết thương có đau lắm hay không, rốt cuộc trên người bị thương như thế nào.
Liệu bác sĩ có vì không muốn chọc cho anh tức giận, nên báo cáo bệnh tình lung tung hay không.
Có lẽ tình hình của cô còn nghiêm trọng hơn so với bọn họ nói.
Nguyễn Thiên Lăng càng nghĩ càng thấy bất an, hận không thể lập tức đi qua xem tình hình của cô.
Mà anh quả thực cũng có dự định đi qua xem.
Kéo kim tiêm trên mu bàn tay ra, anh chịu đựng cơn đau đớn trên ngực, cố hết sức chống người dậy, xuống giường, chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.
Có mấy vệ sĩ đứng trước cửa phòng bệnh.
Hai mươi vệ sĩ phân thành hai tốp canh gác, ban ngày mười, buổi tối mười.
Lúc nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi trong phòng bệnh, ăn cơm, rửa mặt, đánh răng đều ở trong phòng bệnh, nếu có chuyện gì, toàn bộ bọn họ sẽ hành động.
Tầng VIP của bệnh viện đều được bọn họ bao trọn, nơi này trừ bác sĩ và y tá ra thì không có người ngoài.
Nguyễn Thiên Lăng vừa kéo cửa ra, vệ sĩ đứng ở cửa lập tức mở miệng khuyên can anh: "Thiếu gia, sao anh lại dậy, bác sĩ đã dặn bây giờ anh vẫn không thể xuống giường đi lại được đâu."
"Tránh ra, đừng cản tôi." Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng, nhấc chân chậm rãi đi ra ngoài.
"Thiếu gia..." Vệ sĩ còn muốn khuyên can anh, một ánh mắt ác liệt của anh nhìn sang, vệ sĩ liền không dám ngăn lại nữa.
"Thiếu gia, tôi đỡ anh đi."
Một ánh mắt ác liệt nữa của Nguyễn Thiên Lăng lại phóng qua, anh cũng không phải là không có chân, căn bản không cần người khác đỡ.
Anh có thể đi lại, chỉ là không dám đi quá nhanh, bởi vì sẽ đυ.ng đến vết thương.
Phòng bệnh của Giang Vũ Phi ở ngay bên cạnh, cách có vài mét, nhưng mà anh lại cảm thấy đi rất lâu.
Thật vất vả mới đi đến cửa phòng bệnh, anh lại không dám đi vào.
Nơi này là phòng bệnh VIP, cửa phòng đều là lắp cửa chống trộm, trên cửa chỉ có một cửa sổ nhỏ, gắn kính, chiều cao không đến một mét bảy thì không có cách nào nhìn vào cửa sổ.
Nguyễn Thiên Lăng cao hơn một mét tám mươi, đương nhiên có thể dễ dàng nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ đó để thấy tình hình bên trong.
Giang Vũ Phi còn nằm trên giường bệnh, cô vẫn cần máy thở mới có thể hít thở được.
Thím Lý đứng bên giường, cầm khăn mặt cẩn thận lau tay cho cô. Nguyễn Thiên Lăng muốn nhìn thấy mặt Giang Vũ Phi, anh vẫn đứng đấy không nhúc nhích, thậm chí quên luôn cả cơn đau trên ngực.
Anh không biết mình bị làm sao mà ngày càng mê đắm cô. Thật giống như có một sợi chỉ đỏ trong số mệnh, buộc chặt anh và cô lại với nhau, anh làm sao cũng không thể thoát khỏi cô.
Nhưng mà rất nhanh thôi anh sẽ ra khỏi vận mệnh của cô, anh sẽ buồn bã cả đời vì nhớ cô, còn cô nhất định sẽ vui vẻ cả đời vì được thoát khỏi anh.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng không khỏi ảm đạm đi rất nhiều.
Thím Lý ngẩng đầu lên, phát hiện anh đứng ở cửa, bà đi đến kéo cửa ra: "Thiếu gia, cậu có muốn vào không?"