“Nó không phải là con của con và Duyệt Duyệt sao, mẹ không hy vọng cháu trai của mẹ lưu lạc bên ngoài. Thiên Lăng, mẹ không yêu cầu con phải yêu Duyệt Duyệt, chỉ yêu cầu con lấy con bé là được. Chú Nhan con sắp tranh cử chức thị trưởng, sau này Nhan gia từng bước lên cao, sẽ càng ngày càng huy hoàng. Nguyễn gia chúng ta mặc dù có tiền, nhưng bối cảnh chính trị không lớn mạnh, con kết hôn với Nhan Duyệt, hai gia đình chúng ta chính là liên thủ cường đại, Nguyễn gia cũng sẽ càng thêm huy hoàng. Thiên Lăng, từ nhỏ con đã rất hiểu chuyện, cũng rất lý trí, biết thế nào mới là sự lựa chọn chính xác nhất, sao lần này lại hàm hồ như vậy?”
Bà Nguyễn tận tình khuyên bảo anh, nhưng Nguyễn Thiên Lăng không nghe lọt tai một từ nào cả.
“Mẹ, nếu mẹ nói xong rồi thì ra ngoài đi, con sẽ không suy nghĩ về chuyện này đâu.”
Nguyễn Thiên Lăng tiếp tục nhìn vào máy tính, lại tập trung làm việc.
Bà Nguyễn nghĩ đến lời Nhan Duyệt nói, ngộ nhỡ con trai thật sự không đồng ý, trong lúc giận dữ Nhan Duyệt sẽ đi phá thai thì sao đây?
Còn nữa, cũng vì lời hứa của bà ta mà Nhan gia mới không đến làm lớn chuyện lên.
Nhan gia sẽ không đồng ý việc Nhan Duyệt chưa lập gia đình mà sinh con, nếu Nguyễn Thiên Lăng còn không chấp nhận, có lẽ ba mẹ Nhan Duyệt cũng sẽ ép buộc cô ta phá thai.
Đến lúc đó bà ta không những mất đi một đứa cháu trai và một cô con dâu tốt, Nguyễn gia và Nhan gia cũng sẽ tuyệt giao.
Hiện giờ địa vị của ông Nhan rất cao, muốn đối phó với Nguyễn gia bọn họ cũng không phải là không có cách.
Tục ngữ nói rất đúng, thêm một kẻ thù không bằng thêm một người bạn, vốn dĩ Thiên Lăng lấy Nhan Duyệt là một chuyện đáng vui mừng, tại sao lại khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn, không thể cứu vãn được?
Cho nên dù thế nào đi nữa, Nguyễn Thiên Lăng cũng nhất định phải lấy Nhan Duyệt làm vợ, nhất định phải đồng ý kết hôn với Nhan Duyệt!
Sử dụng thái độ mềm mỏng không được, bà Nguyễn bèn đổi sang thái độ cứng rắn.
“Thiên Lăng, mẹ nói thật với con, con nhất định phải kết hôn với Nhan Duyệt, con không đồng ý cũng phải đồng ý! Ngày mai mẹ sẽ tổ chức họp báo, công nhận Duyệt Duyệt là vợ con, sau đó mang con bé về Nguyễn gia. Hôn lễ của hai đứa thì chờ Duyệt Duyệt sinh con xong rồi sẽ tổ chức!”
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng ngước mắt lên, ánh mắt không có một hơi ấm nào.
“Mẹ, mẹ muốn ép con sao?”
Bà Nguyễn chột dạ lấp liếʍ: “Không phải mẹ ép con, là con đang ép mẹ! Nếu con đồng ý kết hôn với Nhan Duyệt thì mẹ có phải ép con không? Hiện giờ ông nội con cũng không quản chuyện tình cảm của con, ba con lại đứng về phía mẹ, cho nên con không có cơ hội phản đối!”
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười khẩy, Nhan Duyệt thật sự lợi hại, lại có thể kích động mẹ anh để ép buộc anh…
Từ trước tới giờ mẹ luôn rất quan tâm đến cảm nhận của anh, cái gì cũng thuận theo ý anh. Bây giờ vì đứa con trong bụng Nhan Duyệt mà muốn ép hôn con trai ruột.
Người phụ nữ đó lòng dạ thật mưu mô, đúng là không thể khinh thường được.
“Mẹ, còn chưa chắc đứa con trong bụng Nhan Duyệt có phải là con của con hay không, mẹ đã ép con phải hết hôn với cô ta, lỡ đứa bé đó không phải của con thì sao?” Nguyễn Thiên Lăng không tức giận mà cười khẩy, lạnh lùng hỏi lại.
Bà Nguyễn nhíu mày phản bác anh: “Nhan Duyệt là tiểu thư khuê các, là thiên kim của phó thị trưởng, từ nhỏ con bé đã nhận được sự giáo dục tốt nhất, nó sẽ không quan hệ bừa bãi với đàn ông. Con của con bé, trừ con ra còn có thể là của ai. Còn nữa, không phải con của con, con bé còn dám giữ lại đứa bé trong bụng ư? Con bé không phải người ngu ngốc, không xác định được là con của con, nó sẽ không khăng khăng nói đứa bé là con của con đâu. Nếu việc này bị lộ ra ngoài, danh dự của con bé sẽ bị hủy hoại, nó không thể mạo hiểm như vậy!”