Nhan Duyệt lập tức mở to mắt, chỉ nghe thấy một tiếng “phịch”, Nguyễn Thiên Lăng đã bắn trúng người Phích Lịch.
“Gâu…” Phích Lịch kêu lên một tiếng thảm thương, quằn quại trong l*иg, sau đó mất hết sức lực, chỉ hơi giãy giụa một chút, cuối cùng nằm sấp trong l*иg không động đậy.
Nhan Duyệt không dám quay đầu lại nhìn, chị Tôn rất căng thẳng, mỗi một sợi dây thần kinh trên người đều căng ra. Hai người đều tưởng rằng Nguyễn Thiên Lăng gϊếŧ chết Phích Lịch, nên anh đã bắn nó, nhưng tiếng súng rất nhỏ, thứ được bắn ra không giống viên đạn. Nhan Duyệt đã từng dùng súng săn, biết súng săn sẽ bắn ra loại đạn gì, cho nên thấy súng Nguyễn Thiên Lăng cầm trong tay có điểm gì đó là lạ.
Nhan Duyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô ta quay đầu nhìn lại, không hề nhìn thấy cảnh tượng máu me. Hóa ra đó là súng gây mê, không phải súng săn. Cô ta thở phào một hơi, thầm nghĩ anh cũng không phải đến mức thật sự vô tình với cô ta, dù sao đi nữa anh cũng không gϊếŧ chết Phích Lịch.
Nhan Duyệt vừa thả lỏng tinh thần thì lại nhanh chóng trầm xuống.
“Người đâu, đem con chó này vứt đi, càng xa càng tốt. Còn nữa, đưa chủ nhân của con chó này ra ngoài, về sau không cho phép cô ra bước vào đây một bước nữa!” Nguyễn Thiên Lăng lớn tiếng, lạnh lùng căn dặn người làm.
Anh không hề cho Nhan Duyệt chút mặt mũi nào nữa, điều này làm cô không chịu nổi.
Nhan Duyệt quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng dần khuất của anh: “Lăng, anh không thể đối xử với em như vậy! Em là vị hôn thê của anh, trong bụng em còn có con của anh, anh không thể vô tình với em như vậy!”
Nguyễn Thiên Lăng dừng bước, quay đầu lại nở nụ cười mỉa mai, lạnh lùng. Ánh mắt anh nhìn vào bụng cô ta, lộ rõ tia khinh thường: “Con của tôi ư? Nhan Duyệt, con của tôi bị cô hại chết, còn đứa bé trong bụng cô, cũng chưa chắc đã là của tôi.”
Nhan Duyệt tức đỏ bừng mặt: “Anh không thể làm nhục em như vậy, có thể không yêu em, cũng có thể nghi ngờ em, nhưng anh không thể nghi ngờ cả đứa bé này, nó chính là con của anh!”
Nụ cười của Nguyễn Thiên Lăng càng âm trầm, lạnh như băng: “Dù có là của tôi, tôi cũng sẽ không nhận! Người mẹ ra sao thì con cũng vậy thôi. Nhan Duyệt, bây giờ tôi không có chứng cứ gì nên không thể động vào cô. Nếu cô thông minh một chút thì hãy bỏ đứa bé đi, sau đó sống cho yên phận, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, e rằng kết cục của cô không tốt đẹp gì đâu.”
Đây là sự nhân từ lớn nhất anh giành cho cô ta, nếu như đổi lại là người phụ nữ khác, không cần biết có chứng cứ hay không, anh đều sẽ không bỏ qua. Trong mắt anh chứng cứ không quan trọng, anh chỉ tin vào bản thân mình thôi.
Anh biết là anh có lỗi với Nhan Duyệt trước, cho nên mới khiến cho cô ta làm ra những chuyện như vậy. Thế nhưng anh cũng thề rằng đây là lần cuối cùng anh tha thứ cho cô ta, nếu cô ta vẫn còn dám làm vậy nữa, dù có là phó thị trưởng nhúng tay vào, anh cũng sẽ hủy diệt Nhan Duyệt triệt để.
Năm đó anh có thể nâng đỡ ba cô ta lên làm phó thị trưởng vì nể mặt cô ta, bây giờ cũng có thể vì đối phó với cô ta mà hủy luôn cả tiền đồ của ba cô ta. Dù chuyện có khó giải quyết đến mức nào, cần trả giá đắt tới mức nào, anh cũng không tiếc nuối.
Nhan Duyệt sợ hãi lùi về phía sau, cô ta không thể ngờ rằng anh lại muốn cô ta bỏ đưa bé đi.
Lúc Giang Vũ Phi mang thai, anh không chỉ đưa Giang Vũ Phi đến đây dưỡng thai, mà còn định từ hôn với cô ta để lấy Giang Vũ Phi làm vợ. Hiện giờ cô ta có thai, cái mà cô ta nhận được lại là lời nói vô tình kêu cô ta bỏ đứa bé đi.
Trước đây không lâu, người Nguyễn Thiên Lăng yêu nhất là cô ta, thế nhưng trong nháy mắt, thái độ của anh đã xoay chuyển 180 độ, người anh quan tâm nhất lại biến thành Giang Vũ Phi, người anh vô tình lại là cô ta.