Nếu như đổi thành người phụ nữ khác thì tốt rồi, anh sẽ không do dự mà bảo đối phương bỏ đứa trẻ đi, sau đó xử lý sạch sẽ tất cả. Nhưng mà Nhan Duyệt thì khác, cô ta không phải người phụ nữ bình thường, anh không thể dùng phương pháp đối phó với người phụ nữ khác để đối với phó cô ta.
Nguyễn Thiên Lăng mệt mỏi xoa trán, bây giờ không phải lúc để nghĩ những chuyện này. Hiện tại quan trọng nhất là chăm sóc tốt cho Giang Vũ Phi, những chuyện khác từ từ rồi hãy nói.
---
Giang Vũ Phi ở lại bệnh viện hai ngày mới được cho phép trở về nhà tĩnh dưỡng. Nguyễn Thiên Lăng đưa cô trở lại biệt thự, đương nhiên không đồng ý quyết định muốn về nhà mình của cô. Theo anh thấy, hiện tại Giang Vũ Phi không thuộc về ai cả, cũng không thuộc về mẹ cô. Cô chỉ thuộc về anh, chỗ cô có thể đến chỉ có thể là chỗ ở của anh, cho nên anh ở nơi nào, cô nhất định phải ở nơi đó.
Phích Lịch vẫn còn ở trong biệt thự, Nguyễn Thiên Lăng không lên tiếng, không ai dám động tới nó. Nhưng nó bị Nguyễn Thiên Lăng nhốt lại, nhốt trong một cái l*иg sắt, một miếng vải đen bao trùm lên cái l*иg.
Nguyễn Thiên Lăng bế Giang Vũ Phi đi vào vườn hoa, Giang Vũ Phi bất giác nhìn sang thì chỉ có thể nhìn thấy một cái l*иg sắt đang phủ một miếng vải đen, không nhìn thấy bóng dáng Phích Lịch.
Phích Lịch cảm nhận được Nguyễn Thiên Lăng đã trở lại, nó phát ra vài tiếng sủa to, nó đang gọi chủ nhân nhưng Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn không để ý đến nó.
Trở lại phòng ngủ, Nguyễn Thiên Lăng đặt Giang Vũ Phi lên giường, đắp kín chăn cho cô sau đó ngồi xuống giường.
"Em muốn xử lý Phích Lịch như thế nào?" Anh hỏi cô.
Giang Vũ Phi liếc anh một cái, không nói gì. Cô cũng không dám xử lý Phích Lịch, đối với anh mà nói Phích Lịch rất quan trọng, là người nhà của anh, bạn bè của anh. Nếu cô thật sự muốn trừng phạt Phích Lịch thì có thể anh sẽ ghi nhớ khoản nợ này, hôm nào đó sẽ lại tìm cô tính sổ.
Nguyễn Thiên Lăng nghiêm túc suy tư nói: "Phích Lịch tốt xấu gì cũng đã ở với anh rất nhiều năm, cho nên anh không có ý định quá mức tàn nhẫn với nó."
"…" Xem đi, cô đã biết rõ anh sẽ không thật sự làm gì Phích Lịch.
Giang Vũ Phi cảm thấy trong lòng thật lạnh lẽo, con của cô lại không bằng địa vị của một con chó trong lòng anh ta. Đó cũng là con của anh ta mà, cho dù hai người bọn họ không có tình cảm, nhưng mà đứa trẻ vô tội.
Không phải anh ta cũng rất thích đứa bé kia sao, vì sao hiện tại lại đặt đứa bé đằng sau địa vị của Phích Lịch chứ? Chẳng lẽ mất đi là không quan tâm nữa?
Cảm xúc của Giang Vũ Phi thật không tốt, cô bực bội lại phẫn nộ nói: "Tùy anh, đó là chó của anh, anh muốn xử trí như thế nào thì xử trí như thế đó!"
Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấu tâm tư cô, anh khẽ cười nói: "Em đừng vội, nghe anh nói hết trước đã, anh đang suy nghĩ nên chọn cách chết nào cho Phích Lịch. Là bắn chết nó, hay để cho nó chết mà không đau đớn."
Giang Vũ Phi kinh ngạc ngước mắt lên, anh ta đang nói cái gì?
"Thật ra lúc đầu anh cũng rất phẫn nộ, hận không thể một phát bắn chết nó, sau đó lại nghĩ đến nó chỉ là một con chó, không hiểu cái gì, hơn nữa lại ở với anh rất nhiều năm, nên quyết định cho nó chết mà không đau đớn. Phương pháp này không đủ tàn nhẫn, em có chịu không?"
"Anh muốn gϊếŧ chết nó?" Cùng lắm thì cô chỉ cho rằng anh sẽ đánh Phích Lịch một trận rồi thôi, không nghĩ rằng anh lại định gϊếŧ chết nó.
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng gật đầu: "Đúng vậy, nó phải chết!"
"Nó không phải là bạn bè của anh, không phải người nhà của anh sao? Nó ở với anh rất nhiều năm, trung thành và tận tâm với anh, tại sao anh lại nhẫn tâm gϊếŧ chết nó."
Nguyễn Thiên Lăng âm trầm nói: "Nó có thể quan trọng bằng con của anh không? Nó hại chết con anh, còn suýt chút nữa hại chết em, sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho nó tiếp tục sống!"