"Thím Lý, thật ra tôi cảm thấy thiếu gia đối xử rất tốt với cô Giang. Nhưng thái độ của cô ấy luôn rất lãnh đạm." Nữ giúp việc bên cạnh nói thầm với thím Lý.
Thím Lý nhìn cô ấy một cái: “Vậy sao cô không thấy lúc trước, cô Giang đối xử tốt với thiếu gia?”
Lúc mới được gả qua, có thể nói là Giang Vũ Phi luôn ngoan ngoãn phục tùng Nguyễn Thiên Lăng, cái gì cũng suy nghĩ cho cậu ấy. Đáng tiếc khi đó thiếu gia không biết quý trọng, hiện tại cô Giang nản lòng thoái chí, cậu ấy lại bắt đầu đối xử tốt với cô. Haiz, đây là chuyện gì, vì sao hai người không thể đồng thời đối xử tốt với đối phương chứ.
Nữ giúp việc đó đương nhiên là theo phe Nguyễn Thiên Lăng: “Khi đó thiếu gia còn chưa thích cô Giang, nếu cô Giang cứ kiên trì thì bây giờ đã được thiếu gia cưng chiều rồi.”
“Đi, đi làm việc của cô đi!” Thím Lý phất tay đuổi cô ấy đi, một mình bà loay hoay với những đôi giày nhỏ đáng yêu trong phòng khách.
Nhan Duyệt đi vào phòng khách liền nhìn thấy một đống giày trẻ con trên bàn. Giày trẻ con to không bằng nửa bàn tay người lớn, rất nhỏ bé, chỉ có trẻ mới sinh chưa lâu mới mang vừa. Hơn nữa mỗi một đôi giày đều rất đáng yêu, mềm mại, đáng yêu đến mức làm trái tim người nhìn tan ra.
Mắt Nhan Duyệt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Những đôi giày này là sao?”
Thím Lý bị giọng nói của cô ta làm giật mình: “Cô Nhan, tại sao cô lại tới đây?”
“Làm sao nào, tôi không thể tới sao?” Nhan Duyệt hỏi lại một cách thản nhiên.
Thím Lý nghĩ thầm, đương nhiên cô không thể đến rồi. Nơi này là chỗ thiếu gia cho cô Giang ở, cô Giang là chủ nhân của nơi này, ai cũng biết quan hệ của cô với cô Giang, cô có tư cách gì mà đến đây.
Trong lòng thím Lý suy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười lễ phép: “Cô Nhan, cô đến tìm thiếu gia sao? Thiếu gia không có ở đây.”
Nhan Duyệt không trả lời câu hỏi của bà, ánh mắt của cô ta lại nhìn về phía những đôi giày trẻ con kia: “Những đôi giày này là sao?”
Vì sao cô ta lại có dự cảm không tốt, chẳng lẽ Giang Vũ Phi và Nguyễn Thiên Lăng định sẽ có con sao?
Thím Lý cho rằng vẫn nên nói thật với cô ta, vừa làm cho cô ta hết hi vọng, không tiếp tục quấn lấy thiếu gia nữa. Bà cười ha ha nói: “Những đôi giày này là thiếu gia mua cho tiểu thiếu gia, cô Giang đã có con với thiếu gia rồi.”
“Bà nói cái gì?” Nhan Duyệt kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt cô ta bây giờ hết sức khó coi, ánh mắt xinh đẹp không kìm được mà bắn ra sự lạnh lẽo âm trầm, trực tiếp biểu đạt phản ứng chân thật nhất trong lòng cô ta.
Thím Lý chạm phải ánh mắt cô ta, trong lòng run lên. Có khi nào bà làm sai rồi không, có lẽ không nên nói chuyện này cho cô ta biết.
“Cô Nhan, thiếu gia thật sự muốn phục hôn lại với cô Giang. Bây giờ họ cũng đã có con, thiếu gia không phải là hạnh phúc của cô nữa.”
Thím Lý tốt bụng khuyên nhủ cô ta, nhưng Nhan Duyệt căn bản không nghe thấy. Cô ta cụp mắt xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn những đôi giày kia chằm chằm, hồi nãy cô ta còn cảm thấy những đôi giày này thật đáng yêu, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy chúng thật xấu xí, trông thật chướng mắt.
Vậy mà anh lại có con với Giang Vũ Phi, bọn họ cũng có con luôn rồi!
Nguyễn Thiên Lăng đòi từ hôn cũng chỉ là chuyện mấy ngày nay, thì ra lúc anh chưa đề nghị chia tay, Giang Vũ Phi đã có con với anh rồi.
Vậy mà anh lại phản bội cô ta, anh luôn giấu giếm cô ta, lừa gạt cô ta!
Chẳng trách được anh muốn đón Giang Vũ Phi đến chỗ này ở, còn quyết định từ hôn với cô ta để lấy Giang Vũ Phi làm vợ. Tất cả đều vì Giang Vũ Phi mang thai.
Ha, cái này gọi là mẹ sướиɠ nhờ con sao?