Nguyễn Thiên Lăng kéo Giang Vũ Phi ra phía sau anh. Lúc này Hứa Mạn có hơi điên cuồng, anh lo lắng cô ta sẽ ra tay làm hại Giang Vũ Phi.
Có rất ít người biết Giang Vũ Phi mang thai, ngộ nhỡ Hứa Mạn không cẩn thận đẩy cô một cái, ai biết được liệu có làm tổn hại đến đứa bé hay không.
“Nguyễn đại ca, chuyện này thật sự không phải do em làm. Là hôm nay em bị mấy người dọa sợ, cho dù có nể mặt anh mà không truy cứu nữa, nhưng em vẫn muốn Giang Vũ Phi nói xin lỗi em, cô ta làm em sợ đến mức mất hồn như vậy, bắt cô ta nói xin lỗi một tiếng cũng không có gì là quá đáng.” Hứa Mạn nói với anh.
Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt nhìn cô ta, trong mắt không có bất kỳ sự ấm áp nào.
Anh hơi nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: “Hứa Mạn, nếu như việc này do người khác làm, cô đoán tôi sẽ làm gì hắn?”
Hứa Mạn chột dạ rất sợ hãi, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh: “Làm sao em biết được.”
“Tôi sẽ gậy ông đập lưng ông.” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nói: “Nhưng mà tôi đồng ý cho cô một cơ hội, cô mau tự thú đi, đừng để tôi phải ra tay.”
Sắc mặt Hứa Mạn thoáng chốc thay đổi: “Nguyễn đại ca, anh còn không chịu tin em sao?”
“Hừ!” Nguyễn Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung ác lạnh giá.
“Cô cho rằng tôi không biết rõ mọi chuyện sao? Cô bỏ ra hai triệu đi tìm bác sĩ tâm lý Mã Tinh, biết được bệnh tình của Giang Vũ Phi từ cô ta.
Lại bỏ ra thêm hai triệu nữa thuê người khác gϊếŧ người, cô biết Giang Vũ Phi có chứng trầm cảm, muốn tạo hiện trường giả nhảy lầu tự sát, đáng tiếc người của cô đã bị tôi bắt được, tất cả bọn họ đều đã nhận tội!
Hiện tại trong tay tôi đã có đủ chứng cớ, cô chính là hung thủ đứng sau tất cả. Tôi chỉ muốn biết một điều duy nhất, đây là chủ ý của cô, hay là còn người khác cùng bày mưu với cô?
Ngày hôm đó khi hung thủ gọi điện cho cô, tại sao cô lại ở trong nhà Nhan Duyệt? Là hai người các cô cùng bày mưu sao?”
Đến câu hỏi cuối cùng, ngữ khí của Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Giang Vũ Phi ngạc nhiên liếc nhìn anh một cái, những chuyện này cô cũng không biết.
Là Hứa Mạn và Nhan Duyệt cùng bày mưu sao?
“Chính là cô và Nhan Duyệt cùng bày mưu đúng không?” Giang Vũ Phi lập tức chất vấn Hứa Mạn: “Tôi còn đang nghĩ vì sao cô lại vì cái lý do buồn cười đó mà hại tôi, hóa là là còn một người nữa đứng đằng sau. Hứa Mạn, chẳng lẽ cô nguyện ý chịu tiếng xấu thay cho Nhan Duyệt sao? Tội danh này một mình cô gánh chịu, hay là hai người gánh chịu, tùy vào cô lựa chọn!”
“Giang Vũ Phi, cô hãm hại Duyệt Duyệt, chị ấy là người con gái thiện lương nhất trên thế gian này. Cô quá độc ác, cô không xứng gọi tên chị ấy!” Hứa Mạn lên tiếng phản bác cô, cô ta thở hổn hển, trong lòng cực kì sợ hãi không yên.
Những lời Nguyễn Thiên Lăng nói đều đúng, nếu như cảnh sát nhảy vào điều tra, sớm muộn gì cũng chứng thực được tội danh của cô ta.
Điều duy nhất cô ta có thể làm bây giờ chính là cầu cứu Nhan Duyệt.
“Tóm lại chuyện này không phải tôi làm! Tôi sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không tự thú!”
"Hồ đồ ngu xuẩn!" Nguyễn Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn tốn nhiều nước bọt với cô ta.
Trước kia anh chỉ cảm thấy tính cách Hứa Mạn có hơi táo bạo, nhưng lại không nghĩ rằng cô ta có thể ác độc, sẽ đi thuê người khác gϊếŧ người.
Người phụ nữ này, bây giờ anh chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác rất buồn nôn.
Nguyễn Thiên Lăng cầm tay Giang Vũ Phi, dắt cô đi khỏi đây.
Anh cho Hứa Mạn cơ hội tự thú, là ân huệ lớn nhất anh cho cô ta. Nếu như cô ta đi tự thú, cảnh sát sẽ khoan hồng với cô ta, cùng lắm là cô ta sẽ ngồi tù vài năm rồi được thả ra.
Nhưng mà cô còn ngụy biện, đến chết cũng không nhận.