Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 357: Không ai có thể giúp tôi

Con gái thời nay sao lại cứ nghĩ quẩn như vậy, động một cái là đòi tự tử. Chết rồi là hết sao, không có lỗi với bản thân, không có lỗi với ba mẹ sao, nếu như tôi có đứa con gái như vậy thì tôi thà từ đầu không sinh nó ra còn hơn.” Thím Lý ngẩng lên nhìn, bức xúc nói.

Giang Vũ Phi đột nhiên nắm cổ tay bà, khó chịu nói: “Thím Lý, chúng ta đi thôi, đừng xem nữa.”

“Cô Giang, cô sao vậy?” Thím Lý thấy sắc mặt cô không ổn, ân cần hỏi han.

“Tôi không sao.” Giang Vũ Phi hất tay bà ra, xoay người lại bước đi thật nhanh.

Thím Lý sững người, nhanh chóng đuổi theo: “Cô Giang, cô đợi tôi với, đừng đi nhanh quá.”

Giang Vũ Phi chạy một mạch rất xa mới dừng lại, cô ôm một cái cây lớn, thở dốc.

Thím Lý cũng đuổi kịp, thở hồng hộc, giữ cô lại hỏi: “Sao cô lại chạy?”

Giang Vũ Phi hơi xoay người, thím Lý sững sờ phát hiện ra cô đang khóc.

“Thím Lý, làm sao đây, tôi phải làm sao đây...” Giang Vũ Phi nhìn thím Lý bằng cặp mắt lo âu, thấp thỏm.

“Cô sao vậy? Cô Giang, cô đừng dọa tôi chứ, cô sao thế?”

Giang Vũ Phi chỉ có thể đau đớn lắc đầu, không nói lên lời. Thím Lý cứ gặng hỏi mãi mà cô cũng không nói lý do gì cả.

Thím Lý sốt ruột quá bèn gọi điện thoại cho Nguyễn Thiên Lăng.

Lúc Nguyễn Thiên Lăng đến nơi, Giang Vũ Phi đang ngồi ở bồn hoa bên cạnh vỉa hè, hai chân khép lại, tay ôm đầu gối, vùi mặt vào trong gối.

Thím Lý tránh đi, để lại không gian riêng cho hai người.

Nguyễn Thiên Lăng đến bên cạnh Giang Vũ Phi, đứng trước mặt cô nói: “Thím Lý nói cô không ổn, đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Vũ Phi cúi đầu yên lặng, cũng không trả lời anh.

Nguyễn Thiên Lăng cảm giác được cô rất đau khổ và bất lực, anh từ từ ngồi xổm xuống, hỏi cô một cách dịu dàng: “Đã có chuyện gì? Cô nói đi, tôi sẽ giải quyết giúp cô.”

“Anh không giải quyết được đâu, không ai có thể giúp tôi.” Giang Vũ Phi lắc đầu, giọng nói mang nét bi thương.

“Không có chuyện gì là tôi không giải quyết được, cô thử nói xem nào, đã xảy ra chuyện gì?” Giọng của Nguyễn Thiên Lăng càng nhẹ nhàng hơn, anh phát hiện ra rằng sức chịu đựng của anh đối với người phụ nữ này càng ngày càng lớn.

Giang Vũ Phi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng: “Tôi không gặp chuyện gì cả, là tự tôi có vấn đề.”

Anh nhíu mày, câu nói này nghĩa là sao?

“Nguyễn Thiên Lăng, anh nói xem con người sống vì cái gì, tại sao lại phải sống cơ chứ?”

Nguyễn Thiên Lăng nhíu chặt mày, ánh mắt sắc sảo của anh chăm chú nhìn cô, hỏi: “Cô có vấn đề không giải quyết được sao?”

Giang Vũ Phi nhìn anh, đôi mắt có chút xa cách.

Nhìn cô như vậy, anh đã đoán được phần nào: “Cô có khúc mắc gì nào?”

Giang Vũ Phi mím chặt môi không nói, cô đứng lên, lạnh nhạt nói: “Tôi không sao, tôi muốn về nghỉ ngơi.”

Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, nhìn cô với ánh mắt đầy phức tạp.

Anh cũng không tiếp tục gặng hỏi, để cô và thím Lý ngồi vào trong xe, anh lái xe đưa họ về nhà.

Giang Vũ Phi vừa về tới biệt thự liền đi thẳng lên lầu.

Nguyễn Thiên Lăng cũng chưa rời đi vội, anh gọi thím Lý đến hỏi: “Mấy ngày hôm nay, cô ấy làm những gì, có gì khác thường không? Hay có tiếp xúc với ai không?”

Thím Lý đã biết phải nói như thế nào: “Ngày đó sau khi từ bệnh viện về, cô Giang bắt đầu có biểu hiện khác thường.

Có hôm cô ấy ngủ qua đêm ở phòng khách mà không về phòng ngủ. Mấy ngày hôm nay cô ấy đều đi theo tôi, không dám ở một mình.”