Đừng đi, anh ta không có uy hϊếp em... nguyên nhân là do em.” Giang Vũ Phi kéo tay anh, sắc mặt ảm đạm cụp mắt: “Tiêu Lang, em rất cảm ơn anh đã cho em một giấc mộng đẹp, bây giờ là lúc nên tỉnh mộng rồi.”
“Vũ Phi, em muốn ép chết anh có phải không!” Tiêu Lang sốt ruột nắm chặt bả vai cô, dạ dày Giang Vũ Phi bỗng quặn lên, đột nhiên cô đẩy anh ra, lao vào toilet nôn mửa một hồi.
Cô ói thật lâu, suýt nữa là muốn ói luôn cả mật ra.
Hai tay chống ở trên bồn rửa tay, sắc mặt cô tái nhợt, ngẩng đầu lên nhìn thấy biểu cảm phức tạp của Tiêu Lang trong gương.
Cô cụp mắt, mở vòi nước rửa tay, xúc miệng xong mới xoay người lại.
Tiêu Lang khẽ nói: “Em...”
“Đúng là như vậy.” Giang Vũ Phi gật đầu: “Em uống thuốc tránh thai mà vẫn mang thai, có thể thấy đây là ý trời. Tiêu Lang, em mang thai con của Nguyễn Thiên Lăng, em không thể đính hôn với anh.”
Tiêu Lang kinh ngạc mở to hai mắt, anh nghĩ tới vô số nguyên nhân cô không đính hôn với anh, nhưng lại không nghĩ đến nguyên nhân như thế này.
Giang Vũ Phi cắn môi cúi đầu thật thấp, một bàn tay nắm chặt cánh tay tay kia.
Cô không dám nhìn mặt Tiêu Lang, cô sợ nhìn thấy sự thất vọng với biểu cảm xa cách trên mặt anh. Cô cũng hiểu, cô không còn xứng với anh nữa.
Người đàn ông thở dài một hơi, đi đến trước mặt cô, đau lòng ôm cô vào trong ngực, một tay ôm sau đầu cô.
“Vũ Phi, em thật ngốc, em cho rằng em có thai thì anh sẽ ghét bỏ em, em sẽ không xứng với anh sao? Anh không quan tâm những điều này, em cũng không nên suy nghĩ lung tung.”
Giang Vũ Phi hơi mở to mắt, không thể tin vào lỗ tai của mình.
“Tiêu Lang, em mang thai con của người khác, đây là con của Nguyễn Thiên Lăng, chẳng lẽ anh không để ý chút nào sao?”
“Em sẽ giữ đứa con này chứ?” Tiêu Lang hỏi cô.
Giang Vũ Phi sững sờ, thật lâu mới khàn giọng nói ra: "Em không muốn có con với anh ta, thế nhưng đứa bé này đã tới, em không thể nào nhẫn tâm bỏ nó... Tiêu Lang, em không có cách nào bỏ đứa bé này, cho nên em giữ nó."
Nếu không trải qua chuyện kiếp trước, có lẽ cô có thể bỏ đứa bé này, nhưng cô đã mất một đứa con, cô không muốn mất đi đứa thứ hai.
Người chưa từng làm mẹ thì chắc chắn không có cảm giác này.
Tiêu Lang ôm chặt cô, khẽ cười nói: “Được, chúng ta sinh đứa bé này ra. Về sau nó chính là con của chúng ta, chúng ta sẽ nuôi nó lớn lên, có được không?”
Giang Vũ Phi đẩy người anh ra, hỏi anh với vẻ khó có thể tin nổi: "Anh đang nói cái gì?"
“Anh nói chúng ta cùng nuôi đứa bé này lớn lên.”
“Không được!” Cô lắc đầu, cự tuyệt nói: “Không thể như vậy, em có thể tự mình nuôi nấng đứa bé lớn lên. Tiêu Lang, anh không cần liên lụy vì em. Anh có thể tìm một cô gái trong trắng kết hôn, chứ không phải người như em!”
Tiêu Lang nhíu lông mày lại, lời cố nói hiển nhiên làm anh không vui.
“Em không có lòng tin với anh như vậy sao?”
“Không phải...”
“Vũ Phi, em nghe anh nói, anh thích em, anh sẽ không bỏ em vì bất cứ nguyên nhân gì. Đứa bé này của em, cũng là của anh. Chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé có được không?”
Giang Vũ Phi cảm thấy ngỡ ngàng.
Thực sự có thể kết hôn với anh, cùng anh nuôi dưỡng đứa con không phải của anh sao?
Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, đứa trẻ sẽ bất hạnh như thế nào trong một gia đình như vậy. Nhưng Tiêu Lang không giống ba dượng của cô, anh không phải là người như vậy.
Cô biết anh sẽ đối xử rất tốt với con của cô, nhưng cô không muốn liên lụy đến anh...