Cửa phòng tắm là cửa thủy tinh khắc hoa văn phức tạp, đứng ở bên ngoài không thấy rõ người bên trong, nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người.
Anh đẩy đẩy cửa, cửa khóa trái từ bên trong, vì vậy anh đưa tay đổi thành gõ cửa.
Giang Vũ Phi ở trong đó cho là người làm đưa đồ đến cho cô, bèn đi qua mở cửa. Cô cười tươi tắn: “Đến đây.”
Cô không nhìn thấy mặt người làm, mà lại nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông.
Người đàn ông này không ngờ lại là Nguyễn Thiên Lăng!
Giang Vũ Phi kinh ngạc trợn trừng mắt, vẻ tươi cười nơi khóe miệng cứng ngắc.
Cô không cần suy nghĩ liền dùng sức đóng cửa, nhưng phản ứng của người đàn ông còn nhanh hơn cô, bàn tay to lớn ấn lên hơi dùng sức đẩy, cánh cửa đã bị anh đẩy ra dễ dàng.
Giang Vũ Phi bị đẩy ngược lại lui về phía sau vài bước, cô bối rối bắt chéo hai tay trước ngực, lông mày nhíu chặt lại, đề phòng nhìn anh chằm chằm.
"Anh đi ra ngoài, tôi mặc quần áo xong sẽ đi ra ngay!"
Nguyễn Thiên Lăng trở tay đóng cửa lại, lông mày chau lại.
Anh nhìn chằm chằm vào dáng vẻ giờ phút này của cô, trong mắt có một tia nhìn đầy bất ngờ.
Bởi vì phòng tắm nhiệt độ rất cao, Giang Vũ Phi dùng dây buộc tóc búi tóc lên, tạo thành một búi tròn tròn trên đỉnh đầu.
Vài sợi tóc nhẹ nhàng rủ xuống bên đôi tai trắng nõn, trong thanh lịch lại lộ ra một chút mê hoặc.
Trên cơ thể mảnh mai chỉ mặc một chiếc áo len dáng dài rộng thùng thình màu xám, cổ áo tròn tròn làm lộ ra chiếc cổ thon dài xinh đẹp và xương quai xanh tinh xảo, mang theo cảm giác thú vị.
Tuy quần áo có hơi rộng thùng thình, nhưng vẫn không dấu được đường cong của cô.
Đặc biệt chiều dài áo len thật là khéo, vừa đúng che đi phần mông cô, nhưng lại làm lộ ra bắp đùi trắng nõn.
Đôi chân thon dài thẳng tắp của cô hoàn toàn lộ ra, vừa trắng vừa mịn, lại mềm mại.
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng ma mị, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng thấy, một người mặc áo len lại có thể gợi cảm như vậy.
Áo len màu xám mặc trên người cô rộng thùng thình, muốn che còn xấu hổ, mang đến cho người ta một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác mãnh liệt.
Đôi mắt đen láy của Nguyễn Thiên Lăng bỗng trở nên hơi u ám, mắt chằm chằm nhìn thẳng vào cô, nhấc chân đi về phía cô.
Giang Vũ Phi đã quá quen thuộc với từng ánh mắt, từng cử chỉ của anh rồi.
Cô lui vài bước đến góc tường, đôi mắt kinh hoảng trợn to, lớn tiếng quát anh: "Đi ra ngoài! Cút ra ngoài ngay!"
"À." Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi lộ ra một đường cong ngả ngớn.
Con ngươi sâu thẳm u ám trực tiếp nhìn chằm chằm vào cô, dò xét cô, không né tránh chút nào, như một con báo săn nguy hiểm đang nhìn kỹ con mồi của mình.
"Cô ăn mặc như vậy, không phải là muốn quyến rũ tôi sao? Tôi đi ra ngoài, kế hoạch của cô chẳng phải thất bại sao?" Miệng anh nói ra những lời trần trụi quá đáng không chịu nổi.
Giang Vũ Phi tức đến sắc mặt trắng bệch: "Ai muốn quyến rũ anh! Anh mau cút ra ngoài cho tôi, có nghe thấy không, nếu không tôi sẽ gọi người đến đây!"
Thân hình cao lớn cường tráng của Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên bổ nhào về phía cô, cô còn chưa kịp thét lên, một tay anh đã nắm cằm cô, một tay vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ xinh của cô, cánh tay siết chặt, dùng sức ôm cô vào lòng, khiến cho cơ thể hai người áp sát đến mức không có một khe hở.
"Kêu to lên, hiệu quả cách âm ở đây rất tốt, cho dù cô có gọi đến hỏng cả giọng, cũng sẽ không có người nghe thấy. Với lại, tôi rất thích nghe tiếng kêu của cô, cô càng kêu to, tôi lại càng hưng phấn!" Người đàn ông nâng cằm cô lên, toàn thân anh dựa hẳn vào cô giọng điệu ngả ngớn hưng phấn.
Vẫn còn chưa làm gì, mà anh đã cảm thấy hưng phấn thế này rồi!
"..."
Giang Vũ Phi cắn chặt môi, cơ thể mềm yếu lại hơi run rẩy.
Cô sẽ không kêu lên, sẽ không ngu ngốc đi kí©ɧ ŧɧí©ɧ hứng thú của anh!