Đi ra khỏi phòng khám, Nguyễn Thiên Lăng đã đứng trước mặt cô, cặp mắt
màu đen nhìn chằm chằm cô, thấp giọng hỏi cô: “Bác sỹ nói thế nào?”
Giang Vũ Phi cũng không thèm liếc nhìn, đi qua anh. Lông mày của anh hơi nhíu lại, trong mắt có chút tức giận.
Anh đuổi theo kéo tay cô, lạnh lùng hỏi: “Đang hỏi cô, sao cô không trả lời.”
“Hiện tại tôi phải đi làm xét nghiệm, làm xét nghiệm xong không phải sẽ biết hết sao.” Cô gạt tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước.
Nguyễn Thiên Lăng muốn đuổi theo, nhưng đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông.
Là Nhan Duyệt gọi tới, anh liếc nhìn bóng lưng của Giang Vũ Phi nói: “Tôi chờ cô ở dưới lầu, cô làm xong xét nghiệm thì xuống đó.”
Cũng không biết cô có nghe hay không, anh giận dữ nhìn cô rồi quay người xuống lầu.
Giang Vũ Phi một mình đi làm xét nghiệm. Trong lúc chờ đợi, trái tim cô càng thêm nhức nhối. Cô nắm chặt hai tay, cúi thấp đầu xuống, ánh mắt có chút trống rỗng.
Không biết nghĩ đến cái gì mà cô lại không nhịn được cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ rõ ý trào phúng.
“Cô không có thai, có lẽ bị viêm dạ dày, nên chuyển sang nội khoa khám xem.” Bác sỹ đọc kết quả xét nghiệm rồi nói với cô. Giang Vũ Phi thở phào nhẹ nhõm, không có thai là tốt rồi.
Lúc đến đây, tâm trạng cô rất nặng nề, lúc rời khỏi đây, bước chân cô lại thật nhẹ nhõm.
Cô linh cảm quả đúng là không sai, cô thật sự không có thai.
Cô đã biết mà, cô sẽ không mang thai đứa con của anh lần nữa. Anh đã hại chết một đứa con, cho nên ông trời sẽ không cho loại bạc tình bạc nghĩa như anh thêm một đứa con nữa.
Giang Vũ Phi đi ra khỏi bệnh viện, bên ngoài ánh nắng chan hòa làm cô cảm thấy ấm áp, không giống như buổi sáng giá lạnh, bây giờ cô cũng không còn cảm thấy lạnh.
Khóe miệng anh mỉm cười, trong ánh mắt có phần dịu dàng, bởi vì cười nên khuôn mặt anh có phần dịu lại, càng thêm đẹp trai, quyến rũ.Nguyễn Thiên Lăng đang đứng ở trước xe, cầm điện thoại nói chuyện.
Mấy người phụ nữ cố ý đi qua trước mặt anh, khuôn mặt ửng hồng, thẹn thùng liếc trộm anh, còn liếc mắt đưa tình với anh…
Anh nhìn thấy Giang Vũ Phi đi tới liền tắt điện thoại, bước vài bước đến trước mặt cô.
“Kết quả xét nghiệm đâu?” Anh đưa ngón tay thon dài sạch sẽ về phía cô.
Giang Vũ Phi không đưa kết quả cho anh xem mà hỏi lại anh: “Anh đang nói chuyện điện thoại với ai, Nhan Duyệt ư?”
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên biến sắc: “Chuyện này không liên quan đến cô.”
“Anh với cô ta nói chuyện điện thoại thì có gì mà phải giấu giếm, tôi không thèm quan tâm.” Giang Vũ Phi thản nhiên cười nhạo, cô dám khẳng định anh nói chuyện điện thoại với Nhan Duyệt.
Chỉ có những lúc anh nói chuyện với Nhan Duyệt, ánh mắt mới dịu dàng đến vậy. Có những lúc, anh nói chuyện cùng người khác cũng cười, nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh lùng.
Con ngươi của Nguyễn Thiên Lăng lạnh đi vài phần: “Đưa kết quả cho tôi xem.”
“Nếu như tôi có thai, anh sẽ làm gì?” Giang Vũ Phi lại hỏi.
Con ngươi đen láy của anh lóe sáng, anh không do dự nói: “Có thì sinh, cô định phá đi hay sao? Có thật hả?”
“Nhan Duyệt sẽ không đồng ý chuyện anh có con với người phụ nữ khác đâu nhỉ.”
“Giang Vũ Phi, hôm nay cô làm sao vậy? Tôi cũng biết cô không thích Nhan Duyệt, tôi cũng không nhắc về cô ấy trước mặt cô, cô lại nói những chuyện này làm gì?”
“Tôi đương nhiên muốn nói chuyện cho rõ ràng, nếu tôi mang thai sẽ khiến Nhan Duyệt không vui, tôi sợ cô ta sẽ yêu cầu anh bắt tôi bỏ đứa nhỏ.”
“Duyệt Duyệt không phải là loại người như vậy!”