“Sinh ra làm gì, sớm muộn gì anh cũng sẽ kết hôn với Nhan Duyệt, cô ta nhất định không hi vọng người phụ nữ khác sinh con cho anh. Nếu chúng ta có con, anh không sợ cô ta sẽ thương tâm khổ sở sao?”
Người đàn ông ánh mắt lóe lên, đôi môi mỏng thoáng mím lại, dường như cũng có chút dè chừng phản ứng của
Nhan Duyệt.
Ngay sau đó, anh lại kiên định nói: “Đây không phải vấn đề cô cần quan tâm. Cô chỉ cần biết rằng, con của tôi thì sẽ không có chuyện tôi không cần là được.”
Giang Vũ Phi giống như là nghe được chuyện cười, khóe miệng lộ ra một nụ cười chế nhạo lạnh lùng.
Nguyễn Thiên Lăng hơi cáu: “Cô đây là thái độ gì!”
Chẳng lẽ cô cho rằng, anh là loại người nghĩ một đằng làm một nẻo sao?
Giang Vũ Phi cụp mắt, biểu cảm đã lạnh nhạt trở lại. Cô có thể có thái độ gì, cười nhạo anh quá dối trá, cảm thấy anh buồn cười chứ sao.
Nếu như anh thật muốn con của anh, thì kiếp trước đã không như vậy với cô.
Biết rõ cô đang mang thai, còn đưa Nhan Duyệt về nhà làm nhục cô. Anh có từng nghĩ qua, anh làm như vậy thì hậu quả sẽ là gì không?
Đương nhiên là anh chưa từng nghĩ qua, hơn nữa hậu quả thực sự rất nghiêm trọng.
Chính là cô, một xác hai mạng!
Nghĩ tới đây,
đáy mắt Giang Vũ Phi chợt hiện một tia lạnh lùng.
Cô hơi cắn môi, lạnh lùng nhìn về phía anh, mạnh mẽ, gằn từng câu từng chữ: “Nguyễn Thiên Lăng, tôi cho anh thêm một tháng. Nếu như anh còn không ly hôn với tôi, tôi sẽ đến tòa án xin ly hôn!”
Xin ly hôn, là trực tiếp vạch mặt anh, hung hăng sỉ nhục Nguyễn gia.
Người cô hận chỉ có một mình anh, vốn dĩ cô định cùng anh ly hôn trong hòa bình, như vậy mọi người đều không bị mất mặt. Đến tòa án xin ly hôn, cô cũng chỉ là nghĩ tới, không có định thực hiện thật.
Ông nội rất tốt với cô, cả bà cô cũng rất tốt với cô.
Dù cho mẹ chồng không thích cô, nhưng cũng chưa từng bạc đãi cô. Ba chồng Nguyễn Minh Đào lại càng là người cởi mở hiện đại, đối đãi với con dâu rất chân thành.
Nếu như cô nhẫn nhịn lần nữa chính là đổi lấy thêm nhiều tổn thương, vậy thì cô cũng sẽ không nhịn nữa. Rời khỏi anh, là tâm nguyện lớn nhất đời này của cô.Trừ Nguyễn Thiên Lăng ra, cô đều không đành lòng làm tổn thương những người khác ở Nguyễn gia.
Nếu như không thể rời khỏi anh, cô tình nguyện chưa từng sống lại.
Nguyễn Thiên Lăng nghe cô nói, hơi ngẩn người, ngay lập tức nheo mắt lại.
Anh chưa từng nghĩ rằng cô khinh thường anh, đến mức rác rưởi còn quan trọng hơn anh. Ở trong mắt cô, anh đã làm cô chán ghét mình đến mức độ như thế này sao?
Từ trước tới nay anh đều là con cưng của trời, làm sao có thể chịu được nỗi nhục nhã này!
Cho dù anh không còn chán ghét cô như trước kia nữa, còn phát hiện ra cô cũng có rất nhiều điểm đáng chú ý thì sao chứ.
Cô khinh thường, anh sẽ càng khiến cô phải xấu hổ.
Dù là anh yêu cô, anh cũng sẽ không làm chuyện tự mình đi nịnh nọt lấy lòng cô mà không được đáp lại!
Trong thế giới của anh chỉ có hai loại người.
Thần phục anh và bị anh vứt bỏ.
Từ trước tới nay chưa bao giờ có chuyện anh thần phục người khác, cho nên bọn họ nhất định sẽ ly hôn. Không phải vì gì khác, chỉ là vì vứt bỏ người phụ nữ không thuần phục anh này!
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Cô yên tâm, không cần chờ tới một tháng, tôi sẽ cho cô cút ra khỏi cửa lớn của Nguyễn gia.”
Nói xong anh quay người, tức giận bỏ đi, thái độ kiên quyết vô tình.
Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, có cần tức giận như vậy không?
Có điều nhìn bộ dạng anh như vậy, hiển nhiên là sẽ bắt tay vào giải quyết chuyện ly hôn của bọn họ.
Thật tốt, không cần đến một tháng, cô có thể thoát khỏi anh, vĩnh viễn vĩnh viễn sống cuộc sống không có anh.
Tâm trạng Giang Vũ Phi sung sướиɠ vui vẻ, cô lại bắt đầu có suy nghĩ tìm việc làm.