Vòng ngọc và làn da trắng như tuyết của cô lấp lánh
nhìn thật là đẹp. Không khỏi làm người ta liên tưởng đến mấy chữ “băng cơ ngọc cốt.”
Nhan Duyệt ngưng mắt nhìn vòng tay một giây, rồi lại rời đi không dấu vết.
Ăn cơm xong, Nguyễn An Giai lại ngồi trò chuyện cùng bọn họ một lát, sau đó kêu mệt, kêu
Giang Vũ Phi dìu bà trở về phòng nghỉ ngơi.
Giang Vũ Phi rất cung kính dìu bà trở lại phòng của bà, sau khi đỡ bà nằm xuống nghỉ ngơi thì định ra ngoài.
Nguyễn An Giai kéo cổ tay cô nói: "Bà nằm ngủ hai giờ, hai giờ sau cháu tới gọi bà dậy. Còn nữa, cháu bảo Thiên Lăng không có việc gì thì đừng ra ngoài. Bà dự định buổi chiều đi chơi xung quanh đây, hai đứa cháu đưa bà đi."
"Vâng, cháu biết rồi ạ!
Bà cô, bà nghỉ ngơi đi, một lát nữa cháu tới gọi bà."
Bà cô buông tay cô ra, hiền từ cười cười: "Đứa trẻ ngoan, cháu đi đi!"
Từ phòng của bà cô ra ngoài, Giang Vũ Phi đi vào phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt đứng dậy, đang định cùng nhau rời đi.
"Đợi một chút!" - Cô tiến lên nói với Nguyễn Thiên Lăng ý muốn của bà cô, anh trầm ngâm một chút rồi nói: "Tôi biết rồi, một lát nữa tôi sẽ trở lại."
Nói xong, anh vẫn cùng Nhan Duyệt đi ra ngoài.
Giang Vũ Phi lên lầu trở lại phòng ngủ, hẹn đồng hồ báo thức xong rồi cũng ngủ một chút.
Nguyễn Thiên Lăng ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ liền quay trở lại. Giang Vũ Phi đi gọi bà cô dậy, sau đó cùng nhau ngồi vào trong xe của Nguyễn Thiên Lăng, bắt đầu dạo chơi thành phố A.
Bà cô đã nhiều năm không trở về, có rất nhiều nơi muốn đi thăm.
Đừng thấy bà lớn tuổi, thế nhưng bà rất thời thượng. Bên người luôn mang theo ipad để
vừa dạo chơi, vừa chụp ảnh, còn thuận tiện đăng Weibo cho các bạn của bà xem.
Bà không chỉ tự chụp chính mình
còn chụp cho Giang Vũ Phi và Nguyễn Thiên Lăng nữa.
Bên dòng sông xinh đẹp, hai người tựa vào nhau, cùng quay lưng về phía tòa nhà cao nhất thành phố A ở bờ bên kia, Nguyễn Thiên Lăng vòng tay ôm eo cô, đầu Giang Vũ Phi ngả lên bả vai anh.
Hai người phối hợp, cùng mỉm cười với ống kính máy ảnh.
Hay là trong con hẻm nhỏ mang phong cách Châu Âu, bọn họ ngồi bên trong một quán cà phê sang trọng. Hai người ngồi đối diện nhau, tay cầm tách cà phê, khoảnh khắc ánh mắt nhẹ nhàng chạm nhau, thời gian như tĩnh lặng.
Còn có hình chụp trong lúc đi dạo ở công viên. Một con cua bò tới chỗ Giang Vũ Phi, cô sợ tới mức túm lấy Nguyễn Thiên Lăng làm bia đỡ, Nguyễn Thiên Lăng nhịn không được mà bật cười.
Những hình ảnh này đều được bà cô chụp lại và
đăng toàn bộ lên trên Weibo.
Cuối cùng, bà cô còn viết: "Hôm nay được cháu trai và cháu dâu cùng đưa đi chơi rất vui vẻ. Hai người trẻ tuổi vô cùng xứng đôi, cũng rất kính yêu cụ già là tôi đây. Đặc biệt là cháu dâu, là đứa con gái dịu dàng nhất mà tôi đã từng thấy, Nguyễn gia chúng tôi thật có phúc."
Những tin này đăng lên trên Weibo, người nhìn thấy đều là những nhà có quan hệ với Nguyễn gia.
Tất nhiên, cũng sẽ bị Nhan Duyệt nhìn thấy.
Nhan Duyệt
ngồi trên giường,
tay cầm máy tính bảng lật xem. Càng xem cô càng
nhăn, trong mắt cũng chứa nỗi buồn thương
và đau đớn.
Lăng là của cô ta, cô ta ghét anh ở cùng một chỗ với những người con gái khác, vô cùng ghét!
Cô ta tức giận đập hỏng máy tính, nằm lỳ ở trên giường lặng lẽ khóc.
Bà Nhan đẩy cửa đi vào, thấy cô ta như vậy, bước lên phía trước đau lòng hỏi: "Duyệt Duyệt, con làm sao vậy?
Ai bắt nạt con?"
"Mẹ, con ghét cô ta!" - Nhan Duyệt ngẩng đầu, phẫn hận nói.
"Con ghét ai cơ?"
"Giang Vũ Phi!
Con không muốn cô ta làm vợ của Lăng.
Lăng là của con, con ghét thấy cô ta ở bên cạnh Lăng!"