Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng phút chốc chùng hẳn xuống, đôi mắt u tối.
“Anh còn việc gì nữa không? Hết chuyện rồi thì tôi đi tắm đây!”
Cô đi ngang qua anh, hoàn toàn không để ý đến cái hơi lạnh toát ra từ nguyên cả người anh.
Cổ tay đột ngột bị anh túm chặt, anh dùng sức mạnh kéo thân mình cô lại, thuận tư thế bóp mạnh cằm cô.
Giang Vũ Phi nhăn nhó nhìn đối mặt với anh, người đàn ông nghiến răng nói: “Giang Vũ Phi, cô đừng có mà không biết tốt xấu! Bên ngoài bao nhiêu người đang đợi được làm thiếu phu nhân của Nguyễn gia, cô đừng nghĩ tôi không thể thiếu cô!”
“Vậy thì tốt quá rồi, anh mau mau đi tìm người thay thế tôi về đây!” - Cô cười nho nhã, nói mà tỏ vẻ bất cần.
Nguyễn Thiên Lăng giận đến nỗi xanh mặt mày, cháu đàn bà này còn dám thử thách giới hạn chịu đựng của anh, nếu anh còn nhịn được nữa thì anh không còn là đàn ông!
Bàn tay ấn
mạnh trên vai cô, anh đột nhiên đẩy mạnh cô ngã trên giường, cả người như quả núi đen ngòm đổ ập lên người cô.
Giang Vũ Phi không kịp la hét, anh đã cúi đầu, đôi môi nhanh chóng dán chặt vào cổ cô.
Theo đó, Giang Vũ Phi cảm giác sự đau đớn như bị vật sắc bén cứa vào…
Anh không có lấy một chút dịu dàng nào, cắn mạnh vào cái cổ yếu ớt của cô, rất nhanh sau đó làn da bị rách ra.
Nếu nói đây là hôn thì…
Dòng máu tươi vị tanh tanh tràn ngập trong miệng, khiến cho Nguyễn Thiên Lăng càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Những chiếc răng sắc nhọn của anh tàn nhẫn cắn xé cô, Giang Vũ Phi đau đến nỗi mắt đỏ lên.
“Cút… đi…” - Cô phẫn nộ vùng vẫy, nhưng sức mạnh chênh lệch giữa đàn ông và đàn bà quá lớn: “Cút…”
Giang Vũ Phi giãy giụa điên cuồng, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên buông cổ cô ra, lại cắn một miếng ở bên khác.
Động mạch yếu ớt bị anh cắn trúng, chỉ cần dùng sức, cô lập tức mất mạng.
Trong lòng Giang Vũ Phi hoang mang lo sợ, phẫn nộ lẫn uất ức.
Cơn đau buốt từ trên cổ truyền đến, cô nắm chặt lấy tấm drap giường, mắt tràn
ra hai dòng lệ.
“Nguyễn Thiên Lăng, có bản lĩnh thì cắn chết tôi đi!” - Cô nghiến răng, ngoan cố la lớn.
Người đàn ông đáng lý đang rất tức giận, nhưng bị cô kích động nên càng phẫn nộ.
Anh trút giận ngấu nghiến cắn cổ của cô, đâu đâu cũng để lại vết hằn máu me nhìn rất đáng sợ.
Giang Vũ Phi vô cùng sợ hãi, đột nhiên bộc phát tiếng khóc lớn cô hét lớn lên một tiếng: “Ông nội, cứu mạng!
Ông nội, mau cứu cháu!”
Giọng cô rất lớn, cho dù căn phòng có hiệu quả cách âm rất tốt, bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.
Rất nhanh sau đó, cánh cửa bị tông mạnh
mở ra.
Ông lão xông vào đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng đang đè Giang Vũ Phi, nhìn thấy Giang Vũ Phi nước mắt nhòe nhoẹt, uất ức đau khổ, khắp cổ là những vết máu đỏ, lập tức giận dữ đến xanh mặt.
“Cái thằng khốn khϊếp này!” - Ông sải bước lớn lao đến, cầm lấy cây gậy trên tay
đập
mạnh vào
lưng Nguyễn Thiên Lăng.
Một tiếng "bốp"
được phát ra nghe
rất vang, tựa như có thể nghe thấy tiếng xương của Nguyễn Thiên Lăng gãy ra.
Ông Nguyễn và bà Nguyễn đứng trước cửa sợ hãi đến nỗi không dám bước tới.
“Còn không mau buông con bé ra!” – Ông lão lại giơ gậy quất cho anh thêm một cái, thế nhưng lần thứ hai này rõ ràng là không mạnh bằng lần ra tay thứ nhất.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhăn nhó, cũng không rên lên tiếng nào, từ từ đứng dậy.
Anh nhìn ông nội một cái, mặt trơ
ra không nói gì, sải bước tiến nhanh
ra khỏi cửa.
“Cháu đứng lại cho ta!” - Nguyễn An Quốc tức giận la lớn, nhưng anh làm như không nghe thấy, chẳng mấy lúc không còn thấy bóng dáng đâu.
Giang Vũ Phi kéo tấm chăn quấn lên người mình, mặt vùi trong chăn, khóc
thút thít.
Ông lão đau lòng nhìn cô, thương xót nói: “Vũ Phi, cháu đừng đau lòng, ông nội đã dạy dỗ nó rồi. Sau này thằng nhóc khốn kiếp đó sẽ không dám ăn hϊếp cháu nữa.”
Giang Vũ Phi chỉ biết cắn môi khóc, đôi vai gầy guộc không ngừng run rẩy, dáng vẻ rất thương tâm.