Giang Vũ Phi bưng ly trà lên uống một ngụm, trong lòng cười nhạt,
đây rõ ràng là phân biệt đối xử. Tuy nhiên, ai bảo
cô chỉ là con dâu, Nguyễn Thiên Lăng mới là trai của bà Nguyễn.
“Mẹ à...
tụi con vẫn còn trẻ, chuyện con cái không cần
gấp.” - Nguyễn Thiên Lăng cười "ha ha", bà Nguyễn bất lực trợn mắt nhìn con, thầm nghĩ chuyện này để
từ từ tính sau.
Nhưng Nguyễn An Quốc
không được vui, sắc mặt ông trầm xuống thản nhiên
bảo: “Thiên Lăng, nhân lúc ông nội
còn sống, các cháu mau sinh một đứa chắt đích tôn cho ông, nếu không ông có
chết cũng
không nhắm mắt!”
“Ông nội! Ông
nói vậy nghe
nghiêm trọng quá. Hơn nữa hôm nay là sinh nhật của ông, đừng nói mấy chuyện không
may mắn đó, ông
muốn đứa cháu này áy náy trong lòng sao?” - Nguyễn Thiên Lăng tắt nụ cười trên khóe môi, vẻ mặt thêm phần cung kính.
Sắc mặt bà Nguyễn hơi cứng ngắc, ba chồng bà quả thật có hơi nghiêm trọng hóa vấn đề.
Ông Nguyễn quay qua ba mình, cũng gật đầu nói: “Thiên Lăng, ông nội con nói không sai!
Con và Vũ Phi phải sinh con sớm một chút, cũng là để ông nội con được hưởng chút phước của con cháu.”
“Đúng, nếu không các cháu là người bất hiếu!” - Nguyễn An Quốc gật đầu lia lịa tỏ vẻ tán thành, điệu bộ không cho không chịu của một lão ngoan đồng.
Giang Vũ Phi cười nói: “Ông nội, chuyện con cái phải xem duyên nợ, không phải nói có là sẽ có.”
Cô và Nguyễn Thiên Lăng không có duyên nợ, cho nên ông nội muốn bế chắt, phải đợi sau khi anh ta cưới người khác thôi.
Khi nói chuyện với cô, khuôn mặt của Nguyễn An Quốc trở nên hiền từ rất nhiều, ông cười hớn hở nói: “Các cháu phải tranh thủ sinh một đứa,
sẽ có thôi. Cứ làm vậy đi, năm sau hãy sinh cho ông một đứa
cháu chắt đích tôn. Nhưng các cháu cũng không nên áp lực quá.”
Đây không phải là tự lấy đá đè chân mình sao? Giang Vũ Phi thầm than khổ trong lòng
Sớm biết vậy mình sẽ không nói là Nguyễn Thiên Lăng không muốn có con, nếu không thì ông nội
cũng không thúc ép hai người phải nhanh chóng sinh con.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không muốn có con, anh lặng yên không nói gì.
Bà Nguyễn sợ thái độ của con trai làm phiền lòng Nguyễn An Quốc, liền đứng dậy cười nói: “Đi nào, sắp dọn cơm rồi. Chúng ta đi
ăn cơm, chúc mừng sinh nhật của ba.”
Trong lúc ăn cơm, mọi người đều lấy món quà sinh nhật của mình đã chuẩn bị dành tặng cho ông lão.
Chỉ có món quà của Giang Vũ Phi là khiêm tốn nhất, nhưng lại là món quà
làm cho ông lão
thích nhất.
Ông kêu quản gia đem khăn choàng đi cất, còn nói mùa đông sẽ quàng nó khi ra ngoài, để cho mấy người bạn già của ông biết ông có cháu dâu hiếu thảo như thế nào.
Giang Vũ Phi thấy ông nội
vui vẻ, trong lòng cô cũng rất vui, món quà này quả là không lãng phí công sức.
Ăn xong cơm, Nguyễn An Quốc kéo tay Giang Vũ Phi
nói với cô: “Vũ Phi à,
ra vườn hoa chơi cờ với ông nội.”
Ông nội
thích chơi
cờ, Giang Vũ Phi cũng biết chơi, nhưng chơi dở tệ.
Ngồi trong đình hóng mát sau vườn hoa, Giang Vũ Phi xếp xong bàn cờ
nhõng nhẽo đòi đi trước, Nguyễn An Quốc tất nhiên là vui vẻ đồng ý, còn nói là cho phép cô được hồi cờ ba lần.
“Vũ Phi, tình cảm của cháu và Thiên Lăng gần đây tốt chứ?” - Ông lão vừa đi một nước cờ vừa hỏi cô.
Giang Vũ Phi nở nụ cười hiền hòa: “Ông nội, tụi cháu rất tốt.”
“Lúc
trước cháu nói câu này ông
sẽ không tin, nhưng mà bây giờ ông thật sự tin là quan hệ của hai đứa
đang dần dần trở nên tốt hơn.”
“Sao ông lại nói như vậy?” - Giang Vũ Phi hỏi đầy vẻ nghi hoặc.
Mối quan hệ giữa cô và anh ta căn bản không có cải thiện gì, thật không biết ông nội
nhìn đâu ra quan hệ của bọn họ trở nên tốt hơn.