Thiếu tá!
Có thể có cách xưng hô như vậy, lại có quan hệ với Kền Kền, đương nhiên chỉ có thể là người bí ẩn trong bọn phản quân có giao dịch với Kền Kền.
Tần Nhiên nheo mắt lại, nhìn cái màn hình màu trắng của cái điện thoại đang không ngừng reo chuông.
Theo bản năng, Tần Nhiên giơ tay lên tính cắt đứt cuộc gọi.
Cậu không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với bọn phản quân đang chiếm cứ cái thành phố này.
Bởi vì, cậu biết rất rõ ràng rằng cậu là người đã gϊếŧ chết Kền Kền, mà Kền Kền lại là đồng minh của bọn phản quân, nên đương nhiên cậu cũng đã đứng ở mặt đối lập với bọn phản quân. Nếu lỡ một ngày nào đó có xảy ra bất kỳ mối quan hệ nào với bọn phản quân, thì chắc chắn đó chính là xung đột.
Tuy cậu đã có thể xử lý Kền Kền rất nhẹ nhàng, nhưng nó không có nghĩa là Tần Nhiên đã quên hết tất cả. Cậu tự ý thức được rằng mình đã xử lý Kền Kền như thế nào. Ngoại trừ một phần là do sức mạnh của các kỹ năng trong game thì phần lớn là do cậu đã lợi dụng sự khinh thường của nó dành cho cậu!
Ngay từ lúc bắt đầu, bên Kền Kền đã không coi cậu như một đối thủ ngang cơ.
Chính vì vậy nên cậu mới có thể liên tục giải quyết chúng nó một cách nhẹ nhàng, dễ dàng.
Nhưng, quận đội thì lại khác!
Quân đội có kỷ luật rất nghiêm ngặt, bọn họ sẽ không phạm phải những sai lầm ngu xuẩn như bọn côn đồ. Cho dù đối phương là phản quân thì cũng sẽ như vậy!
Hơn nữa, ngày nào họ cũng chịu huấn luyện nghiêm ngặt và được trang bị đầy đủ các loại vũ khí vô cùng tiên tiến, và quân số cả ngàn vạn người. Nên một khi phải chiến đấu với quân đội thì bên đối địch tuyệt đối sẽ thua trong tuyệt vọng.
Tần Nhiên không hề muốn bên mình hai người mà đi đấu với nguyên một đội quân!
Ngón cái giơ ra, tới gần cái phím tắt cuộc gọi.
Nhưng!
Ngay khi đầu ngón cái chạm vào cái phím từ chối cuộc gọi thì cậu lại dừng lại.
Cậu nghĩ đến cái lý do khiến mình tham gia vào cái game ngầm này!
Đó chính là vì muốn tìm đủ tiền để có thể trị khỏi căn bệnh của cậu! Hơn nữa, cậu chỉ có một năm để thực hiện điều đó!
Khoảng thời gian này không dài, và kinh nghiệm chơi game của Tần Nhiên đã nói cho cậu biết thời gian trong game cũng sẽ không dài hơn được bao nhiêu!
Vì vậy, cậu cần phải nắm bắt mỗi một cơ hội cậu có trong game để có thể làm cho chính mình mạnh lên!
Chỉ có như vậy thì cậu mới có thể hoàn thành được cái mục đích khi tham gia chơi game này là: Kiếm tiền!
Mà hiện tại cậu có một cái cơ hội như vậy…
Thiếu tá của bọn phản quân!
Xử lý một thằng thủ lĩnh của đám côn đồ và xử lý một thằng thiếu tá của bọn phản quân chính là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Cho dù đây là lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ của game, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng chỉ cần xử lý được cái thằng thiếu tá của bọn phản quân này thì điểm đánh giá qua màn của cậu có thể được nâng cao hơn ít nhất là một bậc nữa!
Tần Nhiên mím chặt môi. Cậu đang tự hỏi, đang do dự.
Tần Nhiên biết cái phần thưởng lớn như như vậy là bởi vì sự nguy hiểm khi thực hiện có thể so với thập tử nhất sinh.
Mà chết trong game đồng nghĩa với việc chết thật ngoài đời!
Lý trí nói với Tần Nhiên: Vì cẩn thận, bắt buộc phải từ bỏ!
Nhưng tận sâu trong lòng của Tần Nhiên lại hơi không cam tâm, cậu tự hỏi chính mình “Lần này vì khả năng có thể thua mà từ bỏ! Vậy… lần sau thì sao?”
Đáp án không cần nói ra cũng biết.
Có lần đầu tiên thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
Lùi bước một lần thì chắc chắn sẽ lùi bước lần thứ hai.
Một khi đã lùi bước thì sẽ lùi mãi!
Thời gian một năm cho phép cậu lùi bước mấy lần?
“Nếu không có đủ tiền trị bệnh thì một năm sau mình cũng sẽ chết! Nếu vậy, không bằng bây giờ nhân lúc thời gian còn đầy đủ, mình… đánh cược một phen!” - Tần Nhiên cắn răng nghĩ.
Ngay sau đó, ngón cái đang dừng giữa không khí nãy giờ chuyển hướng tới phím nhận cuộc gọi.
“Kền Kền! Tao hi vọng mày để tao phải chờ đợi vì mày chuẩn bị đem đến một tin tốt!”
Một giọng nói trầm thấp, cứng ngắc như rô-bốt thông qua cái loa điện thoại truyền vào tai cậu.
Ngay lập tức, trong đầu Tần Nhiên hiện lên hình ảnh một người lính có vẻ mặt lạnh lùng.
“Còn nếu không phải thì mày biết mày phải nhận lấy cái hậu quả gì rồi đấy!”- Đầu dây bên kia không đợi Tần Nhiên trả lời liền tiếp tục nói. Vẫn dùng cái giọng điệu cứng đờ như rô-bốt ấy, nhưng từ trong giọng nói lại toát ra cảm giác áp bách vô cùng lớn, giống như một con sư tử đang đè ép một con sói.
Hiển nhiên, đây chính là thái độ mà đầu dây bên kia thường dùng để nói chuyện với Kền Kền. Nên rõ ràng cái giao dịch mà Kền Kền đang hợp tác với bên kia không phải là một cái giao dịch bình đẳng, mà càng giống như một bên phụ thuộc một bên.
Cậu nghĩ tới cái thân phận của Kền Kền trước khi chiến tranh loạn lạc xảy ra, liền hiểu được rằng việc này cũng không phải là không có khả năng phát sinh.
Nói cách khác, chỉ có như vậy mới chính xác!
Một bên là người có quân hàm trong bọn phản quân, mà bên còn lại chỉ là thủ lĩnh của một đám côn đồ tứ xứ tụ tập lại. Nếu hai bên mà có giao dịch bình đẳng, thì đó mới thật sự là quái dị!
Nếu như một bên phụ thuộc vào một bên thì thật sự là Kền Kền chỉ cần làm những việc đơn giản như bắt cóc các cô gái thôi sao?
“Đem đến một tin tốt? Tuyệt đối không phải là phụ nữ! Chắc hẳn là thứ gì đó khác mới đúng!” - Tần Nhiên nhìn sang cô gái đang bị cột chặt tay chân, bịt kín miệng đang nằm trên giường. Hiển nhiên, cái mà người đầu dây bên kia gọi là “tin tốt” tuyệt đối không phải là cô gái đang nằm trước mặt của cậu!
Hơi hơi cau mày lại, Tần Nhiên phỏng đoán ý muốn thật sự của đối phương.
Sau đó, đột nhiên có một cái ý tưởng nảy lên trong đầu cậu!
Tần Nhiên nhớ tới dòng đầu tiên trong phần giới thiệu bối cảnh của nhiệm vụ mà cậu đã từng đọc:
“Chiến tranh bất ngờ bao trùm toàn bộ thành phố này, mọi người không hề có bất cứ phòng bị nào”
Đây là một cái thành phố đột nhiên bùng bổ chiến tranh!
Mà khi chiến tranh đột ngột bùng nổ thì hỏi có bao nhiêu người có thể mang đi toàn bộ số tài sản của mình?
Đáp án là: Không có!
Không có bất kỳ một người nào có thể ở ngay lúc chiến tranh đột ngột bùng nổ mà có thể mang đi toàn bộ của cải của mình được!
Có thể mang theo một phần nhỏ số tài sản trốn đi đã được xem như là con cưng của trời. Thật sự thì nếu vẫn có thể sống sót trong chiến tranh thì đã vô cùng may mắn. Trong chiến tranh loạn lạc, chúng ta không thể mong ước càng nhiều!
Nhưng cũng có ngoại lệ!
Ví dụ như thằng thiếu tá đang gọi điện với Tần Nhiên!
Thân phận của hắn khiến hắn có thể nắm giữ quyền lực lớn trong tay, hơn nữa, hắn còn có một người phụ thuộc vào mình chính là Kền Kền. Hai thứ này đã đủ để cho thằng thiếu tá này làm một vài việc mà người khác không dám, cũng không thể làm được.
Cậu suy nghĩ rất nhanh. Sau khi đã phân tích cẩn thận tất cả những điểm quan trọng trong đó xong, một cái kế hoạch liều lĩnh hiện ra trong đầu của cậu.
Sau đó, Tần Nhiên mở miệng, nói:
“Kền Kền? Mày cần tìm thằng đó? Ngại quá, nếu mày muốn tìm nó thì tao sợ là mày phải thất vọng rồi… Bây giờ, và cả sau này nữa, tất cả chỗ này đều là của tao!”
Giọng nói tràn đầy phấn khởi, hơn nữa còn mang theo kích động.
Tần Nhiên đã hoàn toàn biểu hiện ra được dáng vẻ của một thằng côn đồ vừa mới hoàn thành sự nghiệp “đảo chính”, đang vui sướиɠ phấn khởi đến mức không thể tự kiềm chế.
Đầu dây bên kia im lặng.
Tầm 3 giây sau, bên kia mới lại mở miệng nói:
“Tao mặc kệ mày là thằng nào! Nếu mày không muốn gặp phiền phức thì tốt nhất là hoàn thành cái chuyện mà Kền Kền đã đồng ý với tao!”
Cái giọng điệu cứng ngắc của đối phương cũng hề không thay đổi khi người trò chuyện đã thay đổi.
“Mày đang uy hϊếp tao?” - Tần Nhiên tiếp tục diễn kịch.
“Tao chỉ đang nói ra sự thật thôi! Đừng quên đồ ăn thức uống của của bọn mày là từ nơi nào tới!” - Đầu dây bên kia trả lời.
Lúc này, Tần Nhiên không nói tiếp ngay lập tức, mà ra vẻ trầm mặc.
Cậu muốn biểu hiện ra dáng vẻ của một thằng côn đồ vừa mới “đảo chính” lên làm thủ lĩnh đang nóng lòng muốn thành lập địa vị và tôn nghiêm của chính mình. Nhưng vì bảo đảm cho cái địa vị ấy, nó lại không thể không từ bỏ tôn nghiêm.
Bởi vì, bên kia đang nắm giữ “quyền chủ động”!
Nếu bên kia không cung cấp thức ăn, nước uống thì cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng không thể làm cho bọn côn đồ còn lại “yên phận” và ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh.
Tần Nhiên không có cách nào có thể kiểm chứng biểu hiện của mình đã vô cùng hoàn mỹ hay chưa. Nhưng chỉ có làm như vậy thì mới có thể làm cho đối phương mất cảnh giác.
Làm cho đối phương tin tưởng tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Cũng chỉ có như vậy, cậu mới có thể có cơ hội nắm giữ một chút quyền chủ động: trộm số của cải mà Kền Kền tìm được nhưng chưa giao cho đối phương, đồng thời lấy cái này tạo thành một cái cơ hội chuyển mình.
Nói ngắn lại chính là tạm thời lừa đối phương.
Tần Nhiên không muốn hơn 10 phút nữa sẽ bị một đám phản quân bao vây trong cái kho hàng này.
Tuy gần đây bọn phản quân tỏ ra chúng làm việc và nghỉ ngơi rất có giờ giấc nhưng Tần Nhiên tin tưởng, một khi có mệnh lệnh của cấp trên thì bọn phản quân này tuyệt đối không ngại chạy ra hành động một lần.
“Hiểu rõ thân phận của chính mình chưa?” - Đối với sự im lặng của Tần Nhiên, trong giọng điệu cứng ngắc của đối phương tràn ra một ít trào phúng.
Giống như một con sư tử đang nhìn một con thỏ ngu xuẩn đang diễu võ dương oai trước mặt mình.
“Được rồi! Được rồi! Mày là đại ca, chuyện mà thằng Kền Kền đã đồng ý với mày tao cũng đồng ý! Chỉ là một vài con đàn bà thôi, ngay bây giờ trong phòng Kền Kền đang có sẵn một con!” - Giọng nói của Tần Nhiên có vẻ không cam lòng, nhưng lại có một chút ý muốn lấy lòng.
Nghe vô cùng kỳ quặc.
“Đàn bà?”
Đầu dây bên kia kinh thường hừ lạnh một cái. Sau đó, mới dùng giọng điệu cứng ngắc như rô-bốt nói tiếp:
“Thứ tao muốn là vàng bạc châu báu và các tác phẩm nghệ thuật vô giá… Nếu mày đang ở trong phòng của Kền Kền thì chắc hẳn là mày có thể nhìn thấy mấy thứ ấy! Sáng mai, tao sẽ cho người đến lấy hàng và cũng sẽ mang theo đồ dùng sinh hoạt cho tụi mày!”
Nói xong, đầu dây bên kia lập tức cúp máy.
“Quả nhiên là như vậy!” - Tần Nhiên nhìn vào cái màn hình điện thoại đang hiển thị đã chấm dứt cuộc gọi, nghĩ.
Đối phương bồi dưỡng một thằng phụ thuộc như Kền Kền cơ bản không phải là vì phụ nữ! Sự khinh thường mà đối phương thể hiện ra đã chứng minh tất cả!
Thứ mà đối phương muốn chính là… toàn bộ của cải trong cái thành phố này!
Đôi mắt của Tần Nhiên tự động nhìn vào hai cái tủ quần áo được kê dựa tường, kế bên cái giường lớn. Trong toàn bộ căn phòng này, ngoại từ cái hộc tủ đầu giường thì chỉ có nơi này là có thể cất giữ đồ vật.
Còn cái l*иg sắt đang nằm trong một góc phòng?
Chỉ cần nhìn qua liền có thể thấy hết bên trong bên ngoài, nên Tần Nhiên đã có thể biết rõ ràng tác dụng của cái l*иg này.
Tần Nhiên quay đầu lại nhìn cô gái đang bị cột chặt tay chân, nói:
“Chào cô, tôi không có ác ý! Bây giờ tôi sẽ lấy miếng vải đang bịt miệng cô ra, nhưng cô phải hứa với tôi là sẽ không la hét hoặc làm bất kỳ hành động nào có thể làm cho chúng ta rơi vào nguy hiểm… Tuy tôi đã giải quyết Kền Kền, nhưng ở ngoài kia còn có mười mấy thằng đàn em của nó đang tung tăng nhảy nhót! Nếu cô hiểu ý tôi thì hãy gật đầu!”
Tần Nhiên vừa dứt lời thì cô gái đang bị trói chặt tay chân, miệng bị bịt kín kia liền ngay lập tức gật đầu.
“OK!”
Thấy cô gái ấy đã hiểu ý của mình, Tần Nhiên liền dứt khoát lấy cái miếng vải đang bịt miệng cô ấy ra.