Chủ Thần Quật Khởi

Chương 8: Kiến Bu

Khói lửa đột nhiên nổi lên.

Mặc dù thôn Đại Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng khi những hương dũng nhìn thấy kẻ địch vẫn không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Người!

Chi chít toàn người là người!

Rất nhiều thôn dân vùng lân cận, bất kể già trẻ trai gái hay ốm yếu tàn tật đều bị người Hồ rượt đuổi lại đây, giống như kiến bu mà tấn công thành trì.

Đều là thôn dân trong cùng một vùng, không cẩn thận có khi đều là người quen, giờ phút này lại thấy bạn bè người thân người cầm gậy gỗ, người cầm hòn đá, sắc mặt tê dại bị người Hồ đuổi đến, trên bức tường bao quanh thôn Đại Thanh nhất thời trở nên rối loạn.

- Người Hồ thật táng tận lương tâm, quá điên cuồng rồi!

- Hai cha con Vương Kiều và Vương Ân nhìn đến sắp rách cả khóe mắt, mở miệng chửi ầm lên, đồng thời ánh mắt nhìn Ngô Minh lại mang theo một tia kính phục.

- Chỉ cần có kẻ muốn xông lên, gϊếŧ hết! Hãy nhớ rằng các ngươi không chỉ chiến đấu vì bản thân mình, mà còn vì cha mẹ, vợ con…

-Giờ phút này Ngô Minh lại dẫn Tần Hổ cùng con cháu của mấy vị hung thần ác sát làm nhiệm vụ đốc trận.

Trước đó anh đã nói rõ với lý trưởng, người Hồ có thể muốn đuổi hết thôn dân xung quanh đến đây, giống như kiến bu mà công thành, đề nghị phải quản nghiêm thôn trang, tập hợp người già, phụ nữ và trẻ em lại một chỗ, thanh niên trai tráng thì gia nhập hương dũng, đồng thời thành lập đội đốc trận, trấn áp hỗn loạn.

Bởi cái sự nhún nhường của Vương Kiều, việc này tốn sức mà chẳng thu được kết quả gì, vì vậy đành để Ngô Minh đi đắc tội người ta.

- Đừng… Thúc thúc!

- Nhị Ngưu…

- Con là Tiểu Thạch Đầu mà…

- Dưới sự tấn công dồn dập của người Hồ, hơn một trăm thôn dân tay không tấc sắt chậm chạp tiến lên, bất kể là công thành hay thủ thành đều lệ rơi đầy mặt.

- Bắn tên!

- Ngô Minh vẫn giữ khuôn mặt lãnh khốc, bỗng nhiên hét to một tiếng:

- Thôn trang bị phá, chúng ta có còn mạng hay không?

- Bắn!

- Bên trên tường đất từng đợt từng đợt mưa tên thưa thớt rơi xuống, những tiếng kêu thảm thiết bên dưới lập tức vang lên liên hồi, không ít kẻ bỏ chạy tản ra bốn phía.

- Gϊếŧ!

- Nương theo tiếng vó ngựa, hơn chục kỵ binh người Hồ rốt cuộc xuất hiện trước mắt Ngô Minh.

Đám người Hồ thân khoác áo da, lưng đeo bao đựng mũi tên, cưỡi ngựa chạy như bay, hai bên đeo trường cung cùng loan đao.

Nhìn thấy thôn dân bỏ chạy, tên cầm đầu đám người Hồ hét lên một tiếng, ngay lập tức ngồi trên lưng ngựa giương cung nạp tên, kéo căng dây cung rồi đột ngột buông tay.

Vù!

Thân cung bay ngang, ngay lập tức lấy mạng người vừa bỏ trốn.

Những người còn lại lại bị dồn ép lại với nhau, chuẩn bị cho làn sóng tấn công tiếp theo.

- Ha ha… Gϊếŧ! Gϊếŧ đi! Dù sao người chết cũng không phải con dân thảo nguyên chúng ta, những kẻ còn lại, chết càng nhiều càng tốt…

- Trong khi tên người Hồ đang cười một cách điên cuồng, xa xa lại truyền đến vài đám khói lửa, lại là vài chục kỵ binh người Hồ đang rượt đuổi từng đợt tù binh lại đây.

Đám đông người Hồ hò hét, vui cười, thậm chí tùy tiện sát hại đàn ông, lăng nhục phụ nữ, hoàn toàn không hề bận tâm.

- Súc sinh!

- Cảnh tượng này khiến đám người Vương Kiều nhìn mà nghiến răng nghiến lợi.

Khi những thôn dân bị ép theo làn sóng kiểu kiến bu bắt đầu công thành lần hai, trên dưới tường thành đều là lệ nóng đong đầy khóe mắt, nghẹn ngào chết lặng.

- Con… Con không làm được, tam thúc của con còn ở phía dưới.

Một thằng bé choai choai cầm cục đá trong tay mà không dám ném, vừa khóc vừa nói.

Chát!

Roi da hung dữ quật tới, gây ra lằn máu trên lưng thằng bé.

Tiếng gào điên cuồng của Ngô Minh truyền đến: “Còn ngẩn người ra làm gì? Ném cho ta!”

- Tay thằng bé run lên một cái, viên đá liền rơi xuống dưới.

Thôn dân xung quanh ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, buông tay không gϊếŧ người nữa, đồng thời không ít ánh mắt oán hận cũng đang tập trung trên người Ngô Minh.

- Nhìn thấy chưa? Biết tại sao cha không để con đi làm việc này rồi chứ?

Vương Kiều lại lén lút nói với Vương Ân: “Nếu không... người ngồi trên đầu sóng ngọn gió bây giờ chính là chúng ta rồi.”

-Ngô Minh hiển nhiên cũng biết mình gây thù không ít.

Thế nhưng hắn chỉ cần kiên trì bảy ngày là sẽ có thể rời đi, đương nhiên hành động không sợ hãi.



Lần tấn công này trực tiếp kéo dài đến đêm mới chấm dứt, mà xung quanh thôn Đại Thanh đã chất đầy thi thể, thảm không nỡ nhìn.

Thậm chí cả mũi tên, cán gỗ, gạch vỡ được thôn chuẩn bị cũng tiêu hao không ít, càng giật mình hơn là sự giày vò cả về thể lực và tâm trí của các hương dũng.

Trăng trên trời vẫn sáng như trước, trong thôn trang dưới mặt đất lại lâm râm tiếng khóc.

- Vô Danh công tử, thϊếp đem chút thức ăn cho ngài!

Trên tường đất bao quanh, Ngô Minh vẫn đang tập trung tinh thần quan sát động tĩnh bốn phía, nhìn thấy một người phụ nữ như Hoàng Oanh lại dám đến chốn Tu La này, không khỏi có chút kinh ngạc.

- Thϊếp… thϊếp nghĩ Vô Danh công tử một ngày rồi chưa ăn uống gì, bèn cố ý đến đây…

Mặt Hoàng Oanh hơi đỏ lên, giơ hộp cơm trong tay lên.

- Đa tạ…

Bên trong hộp cơm có vài cái bánh bao, thịt khô cùng một bình rượu, Ngô Minh cũng không khách khí, lập tức nhận lấy ăn ngấu nghiến.

Lại nói Hoàng Oanh, lúc trước đánh bạo lên đây, giờ ngồi trên tường thành nhìn thấy bên dưới xác chết hỗn loạn, không kìm được có chút chóng mặt, đôi mắt lại hơi đỏ lên: “Những người này chết thảm quá!”

- Trần thế như giấc mộng, chúng ta biết đâu cũng đang nằm mơ…

Ngô Minh ăn no uống đủ, đột nhiên nói.

- Vậy thϊếp hy vọng có thể mau chóng tỉnh dậy, thoát khỏi cơn ác mộng này!

Hoàng Oanh đột nhiên hỏi: “Vô Danh công tử có cách nào để cứu những bách tính vô tội bên ngoài kia không?”

- Sức lực không đủ, lo lắng thì làm được gì?

Ngô Minh lại lắc đầu: “Ta biết hiện tại Hoàng Oanh cô nương có lẽ rất đau lòng, nhưng cô hãy nhớ rõ một điều, cho dù có thiện tâm, cũng nên làm việc trong khả năng của mình, nếu không chỉ đem lại thảm họa cho bản thân và những người xung quanh.”

Hoàng Oanh dường như có chút suy nghĩ: “Cũng giống như ngày hôm qua công tử cứu thϊếp sao?”

- Đúng vậy!

Ngô Minh ngẩn ra, lát sau liền nói: “Ngày hôm qua ta chắc chắn có thể cứu cô, đương nhiên nên hành hiệp trượng nghĩa, cũng giống như hôm nay, nếu ta có thể lấy một địch trăm, thậm chí đơn thương độc mã, gϊếŧ chết Saman, vậy ta đã sớm làm việc thiện rồi, đáng tiếc năng lực không đủ, biết làm sao bây giờ?”

- Thϊếp hiểu rồi…

Hoàng Oanh cúi chào Ngô Minh, đột nhiên nói: “Hôm nay kỵ binh người Hồ không hề tổn hại, nhuệ khí bên ta lại giảm xuống đáng kể, theo thϊếp thấy, sợ rằng không trụ nổi quá ba ngày…”

Hơn nữa… vị Tần Hổ huynh kia, dường như có dự tính của riêng mình…

- Tùy hắn thôi…

Ngô Minh im lặng trong chốc lát, lại nói: “Không biết Hoàng Oanh cô nương có từng nghĩ đến manh mối chính về nhiệm vụ là gì không? Tại sao bắt buộc phải làm nổi bật cái từ “lựa chọn” này?”

- Trừ khi…

Hoàng Oanh kinh nhạc thốt lên một tiếng.

- Không sai, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là sống sót… chỉ thế mà thôi!

Khóe miệng Ngô Minh hiện ra ý cười: “Có vẻ tối nay quân Hồ cũng không tập kích lần nữa đâu, không biết Hoàng Oanh cô nương có thể thay tại hạ tìm Tần Hổ tới đây, thuận tiện giúp ta một việc không?”

Người Hồ không ngừng dồn đuổi những thôn dân gần đó có thể phát hiện được tới đây, giống như kiến bu mà công thành, tiêu hao dần dần thể lực của những người bảo vệ thôn.

Đợi đến khi người dân vùng lân cận đều chết hết, dưới thôn Đại Thanh có đến gần ngàn cái xác chết la liệt, thôn trang gần đó trong vòng mười dặm không một bóng người.

So với đó, chiến hào, vật cản, thậm chí vũ khí trang bị dự trữ vốn có của thôn Đại Thanh đã tiêu hao hơn nửa, hương dũng cũng có người chết người bị thương, mà quan trọng hơn là sĩ khí bị đả kích cực kì ghê gớm.

Lúc này, khảo nghiệm thực sự vừa mới bắt đầu.

- Bắn tên!

- Tên bay như mưa!

Đợi đến lúc thôn dân chạy loạn chết hết, kỵ binh người Hồ cho dù không cam lòng đến thế nào vẫn phải tự mình ra trận.

Từng trận từng trận mưa tên dội lêи đỉиɦ tường đất bao quanh, lại bị khiên gỗ ngăn lại, khoảng chục tên kỵ binh xuống ngựa tấn công, vịn vào đó mà trèo lên.

- Gϊếŧ!

Lúc này, Ngô Minh, Tần Hổ cùng vài vị đứng đầu hương dũng mặc áo giáp da, tay nắm bách luyện cương đao, dẫn theo các vị hương dũng khác chiến đấu ở tuyến đầu.

Cũng chỉ có bọn họ những tay lão luyện Nhục Thân cảnh tầng ba bốn mới có thể dựa vào lợi thế địa hình mà chống lại công kích của dũng sĩ Đồ Lỗ của người Hồ.

- Xem đao!

Sắc mặt Ngô Minh vững vàng, đối mặt với tên người Hồ chém qua một đao mà không hề thay đổi, vai ưỡn một cái, chủ động đón nhận lưỡi đao, một đao hạ xuống, lưu lại trên áo giáp da một vết hằn sâu, thậm chí đau đến tận xương, thế nhưng đao thép trong tay anh vẫn như độc long thoát khỏi khe suối, hung ác đâm xuyên qua người tên thập phu trưởng người Hồ trước mặt.

Quân Hồ khốn cùng, đến đầu mũi tên đều làm bằng xương cốt, hiển nhiên giáp cũng chả tốt hơn bao nhiêu.

Mà thứ Ngô Minh mặc lại là món áp đáy hòm của thôn Đại Thanh, chút vốn liếng tích lũy của lão đầu Vương Kiều, lại có lợi thế địa lí từ trên cao đánh xuống, đương nhiên chiếm ưu thế hơn cả.

Ám chỉ của Chủ Thần Điện vẫn văng vẳng bên tai, thế nhưng Ngô Minh đã lười để ý đến.

Nếu như không thể sống tiếp, vậy tích lũy nhiều thành tích hơn nữa có tác dụng gì?

- Các ngươi tránh hết ra, để ta!

Đột nhiên một tiếng thét to truyền tới, Ngô Minh đưa mắt nhìn qua, liền thấy Vương Âm mặc giáp trụ tiến lên, tay cầm Bát Xà mâu, trên người mặc giáp sắt, như thần tiên hạ phàm càn quét quân Hồ, càng làm tim nảy lên một cái.

Bộ giáp sắt này mới là món áp đáy hòm hàng thật giá thật trong kho vũ khí của Vương Kiều!

Sắt ở cổ đại rất đắt đỏ, cái loại áo giáp toàn thân này hao tốn vật liệu một cách khủng khϊếp, mà công nghệ đòi hỏi lại kinh người hơn.

Một bộ áo giáp, nói có thể nuôi sống cả thôn Đại Thanh thì hơi quá, nhưng nửa thôn Đại Thanh thì dư sức.

Lấy cảnh giới tu vi của Vương Ân kết hợp với bộ giáp sắt, quả thực là một cỗ máy gϊếŧ chóc hình người!

Dưới thế gặp thần gϊếŧ thần, gặp quỷ gϊếŧ quỷ, quân Hồ rốt cuộc cũng bỏ lại mấy xác chết, rút lui như thủy triều, các hương dũng trên tường bao đột nhiên hoan hô, tôn sùng Vương Ân như anh hùng.

- Mọi người xem!

Thế nhưng ngay lập tức, một tiếng hô kinh ngạc lại đánh vỡ bầu không khí này.

Một vị hương dũng chỉ vào nơi không xa, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

- Gì cơ?

Mắt Ngô Minh hơi nheo lại, thì thấy trong quân doanh của quân Hồ đột nhiên có thêm một nhân vật đáng nghi đeo mặt nạ, hông treo trống đỏ.

- Lang thần ban cho chúng ta sức mạnh.

Tên người Hồ đeo mặt nạ sừng hươu gào lên một tiếng, vỗ vỗ lên trống làm phép đeo trên hông.

Đùng! Đùng!

Tiếng trống trầm thấp như vang vọng trong tim mỗi người, khiến Ngô Minh hơi phiền muộn, người Hồ lại lớn tiếng hoan hô, miệng vết thương trên người bắt đầu ngưng đổ máu, có những người bị thương nhẹ, vết thương trên người lại lộ ra da thịt mới tái sinh trắng mịn, không cần uống thuốc cũng khỏi!

- Hỏng rồi! Toàn bộ các vết thương nhẹ đều được trị khỏi?

Ngô Minh chế nhạo trong lòng, đặt tên cho kỹ năng của kẻ địch, Vương Kiều lại như bị bóp cổ rít lên chói tai: “Là Saman! Saman của người Hồ, làm điều xấu… chúng ta rốt cuộc đã làm bao nhiêu điều xấu mà lại phải chịu đựng điều này?”

- Lên! Con dân của Lang thần vĩnh viễn không sợ hãi!

Con ngươi đờ đẫn của Saman chuyển động, cầm trống làm phép lên, tay không ngừng vỗ, một vòng ánh sáng nhàn nhạt màu máu hiện ra, ôm trọn bốn bề.

Đám người Hồ bị ánh sáng bao trùm ồn ào gào thét, tinh lực dồi dào, sĩ khí vô cùng sung mãn, mà đối lập với nó, đoàn người trên tường vây lại kinh hoàng tuyệt vọng, sĩ khí hạ thấp đến cực điểm.