Hai tay Tô Lạc chắp lại, bộ dáng vô cùng tỉnh: “Không phải ta đã nói sao? Nàng thật sự là Lý Dao Dao.”
“Phốc!” Bắc Thần Ảnh nhớ tới Lý Dao Dao vừa rồi còn kêu be be be, bỗng nhiên đấm mặt đất cười như điên!
Tử Nghiên cũng cười ầm lên theo hắn.
Hai người ôm bụng cười nằm lăn qua lăn lại trên cỏ như hai tên ngốc, trong miệng đứt quãng kêu: “Ai da, cười chết ta, cười chết ta…”
Lý Dao Dao tức giận đến sắc mặt đỏ lên, đỏ tới mức giống như sắp xuất huyết đến nơi!
Nàng từ nhỏ đến lớn, từ lúc chào đời tới nay, chưa bao giờ bị ai làm nhục tới mức độ này!
“Tô Lạc! Ta liều mạng với ngươi!”
Lý Dao Dao giống như một con trâu phát điên, không màng hậu quả phóng thẳng vào Tô lạc.
Tốc độ nàng ta nhanh vô cùng, sức lực từ trước tới nay chưa từng mạnh tới như vậy!
Nếu bị nàng đυ.ng phải, một trăm Tô Lạc cũng đều sẽ bị nát thành bánh nhân thịt.
Ở thời khác mấu chốt này, một bàn tay ngọc ngà rõ ràng với những ngón tay thon dài vươn tới.
Chặn lại một cái!
Lý Dao Dao tức khắc bị đẩy một phát mà hoa mắt, đặt mông ngồi trên cỏ.
Nam Cung Lưu Vân sát khí mười phần lên sân khấu, ánh mắt hắn hùng hổ doạ người, lạnh băng trừng mắt nhìn Lý Dao Dao.
“Ngươi muốn tìm cái chết sao?”
Nếu nàng muốn tìm cái chết, Nam Cung Lưu Vân tuyệt đối không ngại giúp nàng hoàn thành ý nguyện.
Lý Dao Dao ngẩng đầu, mắt chạm phải ánh mắt như băng tuyết lạnh lẽo ngàn năm của hắn, trong nháy mắt, toàn thân nàng tựa hồ như bị đông cứng lại.
Một cơn lạnh run xuất hiện từ lòng bàn chân len lỏi dần lên trên.
Đỉnh đầu Lý Dao Dao giống như bị một chậu nước đá đổ thẳng xuống, nháy mắt tỉnh táo lại.
Tư Đồ Minh tiến lên hai bước, âm thanh lãnh đạm: “Việc này cũng không phải chỉ một mình Dao Dao sai, ngươi nên đi hỏi bảo bối Tô Lạc của ngươi đi! Nhìn xem nàng rốt cuộc đã làm cái gì!”
Gió nhẹ thổi lướt qua, tà áo Nam Cung Lưu Vân tung bay phần phật trong gió.
Tóc đen dài buông xuống tới vai, mắt đẹp chứa đựng sự mê hoặc và gian ác.
“Còn phải hỏi sao?” Nam Cung Lưu Vân cười nhạo một tiếng, dùng ánh mắt coi thường, nhẹ nhàng bâng quơ ngó Tư Đồ Minh một cái.
“Dù Lạc Nhi có muốn tàn sát sạch sẽ thiên hạ, thì cũng là chuyện thường thôi, nàng sao có làm chuyện gì sai được chứ?”
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân kiêu ngạo, âm thanh đều đều, người nghe lại cảm thấy vô cùng run hãi.
Lời này vừa nói ra, tức khắc tất cả mọi người đều ngây ngẩn ra.
Lời nói của Nam Cung Lưu Vân rõ ràng là có ý bệnh vực không hề che giấu.
Dù bảo bối nhà hắn có làm gì đi nữa, thì cũng đều là chuyện đúng, hợp với lẽ thường.
Nếu có người bởi vì như vậy mà ghen ghét trả thù, thì đều đáng chết, không thể tha thứ.
Quá dữ! Cưng chiều nàng đến mức độ chấp nhận đối đầu với cả thế gian như vậy, thật đúng là…
Bắc Thần Ảnh âm thầm giơ ngón tay cái lên!
Không bằng, hắn hoàn toàn không bằng lão Nhị Nam Cung.
Tư Đồ Minh ngơ ngẩn.
Hắn vốn tưởng rằng, Nam Cung Lưu Vân chắc chắn sẽ giúp hòa giải vấn đề này không phải sao? Lần này Tô Lạc biến Dao Dao dê, chẳng phải là nàng ta không đúng sao?
Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, cũng không tính được chuyện Nam Cung Lưu Vân sẽ bất công đến như vậy, không thèm nói lý lẽ.
“Ngươi…” Tư Đồ Minh cảm thấy toàn bộ thế giới quan đều đổi mới.
Hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.
Lý Dao Dao tức đến mức ngất đi.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi quả thực, quả thực…” Tư Đồ Minh quả thực không biết nên dùng từ gì để miêu tả tên nam nhân tà ác thô bạo này.
Ngay lúc không khí đang vô cùng khẩn trương, giữa không trung, bóng người khổng lồ lại hiện lên.
“Thời gian đã đến, các ngươi mau giao nộp toàn bộ Lăng Sương Thảo.”
Giọng nói của điện chủ Cửu Trọng Điện chủ mang theo một tia chế nhạo hài hước.
Tựa hồ, vừa rồi hắn trốn ở giữa các tầng mây, cặp mắt chăm chú xem bọn họ diễn kịch ở dưới này.