Nếu như Bắc Thần Ảnh không đồng ý, rất có khả năng Lạc Hạo Thần sẽ không sẽ không chịu, thậm chí có thể ra tay.
Bắc Thần Ảnh liếc nhìn Nam Cung Lưu Vân, sau đó, hắn cười nhạt: “Nếu Lạc huynh muốn qua đầu tiên, vậy hãy đi trước đi. Chúng ta không có ý kiến.”
Nói xong, hắn kéo Tử Nghiên tự động nhường đường sang một bên.
Bắc Thần Ảnh nhìn thì cười toe toét, nhưng từ trước đến nay ghét nhất là phải nhượng bộ, hôm nay nếu không phải vì Nam Cung Lưu Vân, Lạc Hạo Thần có nói gì hắn cũng không chịu nhường.
Lạc Hạo Thần thấy Bắc Thần Ảnh đồng ý nhanh như vậy, vốn đang vui mừng nhảy nhót, lập tức lại nghi ngờ nhìn Bắc Thần Ảnh.
Nhìn hắn như vậy, Tử Nghiên chỉ hận không thể đạp cho hắn một cước.
“Rốt cuộc ngươi có đi hay không? Không đi thì để bọn ta đi!”
Bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà mắng, sắc mặt của Lạc đại thiếu gia lập tức tối sầm lại.
“Đi! Đương nhiên phải đi! Ca ca, chúng ta đi thôi!” Lạc Điệp Y kéo Lạc Hạo Thần, hai người đi thẳng lên cầu Bạch Ngọc.
“Chỉ có hai người được đi trên cầu Bạch Ngọc, trước khi chúng ta đi qua, các ngươi không được phép đi lên đó!” Lạc Điệp Y quay đầu trừng mắt, lớn tiếng dặn dò.
Yên tĩnh không một tiếng động.
Tô Lạc ở bên này dĩ nhiên là không để ý đến nàng.
Cầu Bạch Ngọc cao vυ't vào trong mây.
Lúc đầu còn có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người, rất nhanh, bóng dáng hai người như được bao phủ trong mây trắng, không nhìn thấy được nữa.
Sau một canh giờ, hoàn toàn không có động tĩnh.
“Bọn họ sẽ qua được chứ? Rốt cuộc có thể thông qua không?” Lý Dao Dao không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cây cầu Bạch Ngọc kia, tự lẩm bẩm trong miệng.
“Thực lực của nhóm Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y vốn thấp nhất trong chúng ta. Nhưng sau khi được đắm mình trong bạch quang của cửa ải đầu tiên, thực lực bây giờ của bọn họ khó mà nói được. Nếu như bọn họ không qua được, vậy chúng ta...” cũng rất khó.
Ba chữ này, Tư Đồ Minh còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Lý Dao Dao trừng mắt một cái.
“Nhị sư huynh, mục tiêu của chúng ta là cửa thứ chín. Không quan trọng cửa thứ hai có làm khó chúng ta như thế nào!” Lý Dao Dao hùng hồn nói.
Cửa thứ chín, Xích Huyết Huyền Sâm, nàng sẽ không nhường cho người khác.
Cho dù nàng không chiếm được, cũng tuyệt đối không để cho người khác lấy được.
Tô Lạc muốn dùng Xích Huyết Huyền Sâm để chữa trị vết trọng thương? Đừng có mơ!
Lý Dao Dao hạ quyết tâm trong lòng, cho dù có chết, nàng cũng tuyệt đối không cho phép Tô Lạc lấy được Xích Huyết Huyền Sâm.
“Grừ!”
Đột nhiên, một tiếng gầm phẫn nộ truyền tới từ phía đám mây.
Mọi người giật mình, nghiêm túc nhìn chằm chằm về nơi phát ra âm thanh.
Thế nhưng ở đó, ngoại trừ tầng tầng lớp lớp mây trắng và lớp sương mù dày đặc, không nhìn thấy gì hết.
Bên tai không ngừng truyền tới những tiếng gào thét, những tiếng rít gào, dường như tình hình chiến đấu rất dữ dội.
Lại qua thời gian một nén nhang.
Đột nhiên, trên cầu Bạch Ngọc xuất hiện một cái đĩa quay màu đen.
Đĩa quay này, mọi người vô cùng quen thuộc.
Ở cửa ải thứ nhất, điểm số được truyền đến từ cái đĩa quay này.
Đĩa quay đã xuất hiện, chứng tỏ hai người Lạc Hạo Thần đã qua được rồi.
Đĩa quay màu đen không ngừng xoay tròn, tốc độ nhanh đến kinh người, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Khoảng chừng thời gian một nén nhang nữa, đĩa quay mới từ từ dừng lại.
Kim chỉ cố định hình ảnh ở một chỗ.
“Bốn mươi điểm?” Lý Dao Dao lớn tiếng kêu lên, khó tin che môi lại.
Điểm số này thấp quá đi! Sao lại chỉ có bốn mươi điểm?
Thực lực của Lý Hạo Thần không được xem là thấp, hắn và Lạc Điệp Y phối hợp rất tốt, điều này có thể nhận ra ở cửa ải đầu tiên.
Hai người đó đứng đầu cửa thứ nhất, còn cửa ải này, lại chỉ có bốn mươi điểm.
Vậy còn bọn họ, bọn họ có thể đạt được bao nhiêu điểm?
Lập tức, vẻ mặt của mọi người đều trở nên mù mờ.