Mặc dù vẫn không hiểu lắm như lúc trước, nhưng Tử Nghiên nhìn bộ dạng như kiểu trong lòng đã có dự định của ba người kia, nên cũng đã bình tĩnh trở lại.
Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh theo sau ngồi lên xe ngựa. Đoàn người hùng dũng tiến về Mộc Tiên Phủ.
Không quá một canh giờ sau, cánh cửa Mộc Tiên phủ đã thấp thoáng ở phía xa.
Đúng lúc này, phía sau truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt.
Tử Nghiên giật mình, vén rèm xe lên nhìn về phía sau.
“Trời à! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tử Nghiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, theo bản năng bịt miệng lại.
Cao nguyên đầy tuyết, không có các công trình kiến trúc che chắn, cho nên tầm nhìn rất xa.
Ở ngoài một dặm, đang diễn ra một trận đánh nhau kịch liệt.
Vừa đánh vừa chạy, lại không ngừng tiến gần sát về phía Mộc Tiênphủ, chính là đám người Lý Dao Dao vừa nãy mới nổi giận ngạo nghễ rời khỏi.
Lúc này, bọn họ đâu có vênh váo tự đắc giống như lúc rời đi.
Ai nấy quần áo tả tơi, vết máu loang lổ, trên mặt trên người đều là máu loãng, nhìn còn không bằng ăn mày.
Phía sau bọn họ, là mấy chục con Tuyết Lạc Toan Nghê đang đuổi tận cùng không buông.
Trừ số đó ra, còn có vô số ma thú núi tuyết đếm không hết.
Lý Dao Dao tức đến nỗi sắp khóc: “Nhị sư huynh! Không phải huynh từng cứu Tuyết Lạc Toan Nghê sao? Huynh mau lên tiếng đi!”
Hai con Tuyết Lạc Toan Nghê chưa trưởng thành vây quanh Lý Dao Dao, tấn công người đang hoảng loạn là nàng, trên người nàng liên tục bị thương.
Tư Đồ Minh nghe vậy, chỉ có thể cười gượng.
Tuyết Lạc Toan Nghê lòng dạ nhỏ mọn, có thù tất báo. Bọn chúng đuổi theo, chắc chắn đã biết cái chết của ba con Tuyết Lạc Toan Nghê có liên quan đến hắn...
Bọn chúng giờ chỉ hận không thể xé rách hắn, há lại sẽ nghe lời hắn chứ?
Chỉ là hắn không hiểu, vì sao những con Tuyết Lạc Toan Nghê lại tìm tới hắn? Rốt cuộc tại sao bọn chúng lại biết được?
“Cố gắng chịu đựng, sắp đến Mộc Tiên phủ rồi, Nhớ kỹ, không được gϊếŧ Tuyết Lạc Toan Nghê!” Tư Đồ Minh dặn đi dặn lại.
Nếu như gϊếŧ một con, một khi đổ máu, thì hôm nay bọn họ chắc chắn sẽ bị xé rách.
Lúc này, một con Tuyết Lạc Toan Nghê lặng lẽ nhảy lên phía sau lưng Lý Dao Dao, cắn một phát vào phần cổ trắng như tuyết của nàng.
Lần này, dường như cả tộc Tuyết Lạc Toan Nghê đều tham gia.
Lúc này, con Tuyết Lạc Toan Nghê nhỏ trèo lên lưng của Lý Dao Dao, có cỡ giống như Tiểu Thần Long.
Lý Dao Dao cảm thấy phần cổ lạnh ngắt.
Nghiêng đầu, liền nhìn thấy một con ma thú xấu xí đang nhe răng nanh sắc bén chuẩn bị cắn vào cổ nàng.
Lý Dao Dao đâu có nghĩ nhiều như vậy! Nàng theo bản năng xách con thú nhỏ kia lên, trường kiếm trên tay phải liền đâm vào!
Đây thật sự là dao trắng tiến vào, dao đỏ rút ra.
Con Tuyết Lạc Toan Nghê nho nhỏ chưa qua cấp năm, đã bị gϊếŧ không còn hơi thở.
“Grừ!”
Nhìn thấy tình cảnh này, tất cả các con Tuyết Lạc Toan Nghê đều nổi cơn thịnh nộ!
Hôm nay, bọn chúng đã mất đi ba con thủ lĩnh, hiện giờ lại mất đi một đồng bọn.
Sao lại có thể như vậy?
“Grừ!”
Con Tuyết Lạc Toan Nghê cầm đầu ngửa mặt lên trời mà hú, phát ra một tiếng gầm giận dữ.
Sau đó, toàn bộ số Tuyết Lạc Toan Nghê cùng bay về phía Lý Dao Dao.
Những người còn lại, bọn chúng dĩ nhiên không quan tâm nữa.
“Ca ca, chạy mau!” Lạc Điệp Y làm gì còn thời gian quan tâm đến Lý Dao Dao nữa.
Nàng chỉ mong sao tất cả những con Tuyết Lạc Toan Nghê này sẽ bao vây tấn công Lý Dao Dao.
Huynh muội Lạc Thị nắm tay nhau rời đi, nhanh chóng chạy như điên về phía trước.
Phía trước có cường giả cấp mười Nam Cung Lưu Vân, còn có Mộc Tiên phủ vững như thành đồng, đến nơi đó sẽ được an toàn!
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Nhìn thấy Tuyết Lạc Toan Nghê đầy trời đang tiến tới bao vây tấn công nàng, Lý Dao Dao chỉ cảm thấy cả thế giới sắp sụp đổ.