Sáng sớm hôm sau.
Tuyết rơi xong trời lại trong xanh, bầu trời xanh ngắt trong lành.
Lúc Tô Lạc tỉnh lại, đã không thấy hai người kia đâu.
“Bọn họ sao bỏ đi rồi?” Tô Lạc buồn bực hỏi.
Nàng còn tưởng rằng con đường đi tiếp sẽ đi cùng Dao Trì tiên tử, nàng thật vất vả chuẩn bị tâm lý thật tốt, ai biết mới sáng sớm, đã không thấy người đâu rồi.
“Sau nửa đêm đã đi rồi.” Nam Cung Lưu Vân buộc nút áo giúp Tô Lạc, sau đó cẩn thận đem mũ nỉ đội lên đầu nàng.
“Lý Dao Dao cam tâm rời đi như vậy, sẽ không phải là chuyện xấu đi.” Tô Lạc lẩm bẩm nói thầm.
Nam Cung Lưu Vân buồn cười véo khuôn mặt trắng hồng của nàng: “Lạc Lạc của ta sẽ quan tâm ta sao?”
Tô Lạc ngẩng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lên, đôi mắt đẹp đen nhánh chớp chớp: “Chuyện khác không lo lắng, nhưng lo lắng cho ngươi.”
Nam Cung Lưu Vân cười khẽ ra tiếng, chỉ tay vào cái trán trơn bóng của nàng: “Điều khác thì ta không dám nói, có điều ta tuyệt đối có thể khẳng định với ngươi, ngươi đuổi ta đi ta cũng không đi.”
Tô Lạc mím môi mỏng, tỏ vẻ không sao cả, liếc nhìn Nam Cung Lưu Vân, hai người nhìn nhau cười.
Sau khi thu dọn xong, hại người tiếp tục đi về phía Bắc.
Lúc Lý Dao Dao và Tư Đồ Minh xuất hiện, giống như một cục đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, gợn lên ngọn sóng nho nhỏ, sau đó liền biến mất không thấy bóng dáng.
Lộ trình càng đi về phía Bắc, xung quanh càng thêm hoang vu.
Nhìn phía xa, ánh mắt cũng chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa.
Tất cả màu sắc đẹp đẽ đều bị vùi lấp bởi băng tuyết, đập vào mắt chỉ toàn là màu trắng.
Lúc bắt đầu đi vào vùng xứ tuyết này, Tô Lạc có chút hiếu kỳ, nhưng mà mấy ngày liên tiếp chỉ nhìn thấy màu sắc ảm đạm này, nàng bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn.
“Đến đích còn phải đi bảy tám ngày, hành trình này đúng lâu thật.” Tô Lạc dựa người vào đệm mềm mại, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ đến ngẩn người.
Tấm bản đồ này là sư phụ đưa cho, trên bản đồ liệt kê kỹ càng tỉ mỉ dấu hiệu dọc đường.
Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc, quan tâm hỏi: “Chán rồi sao?”
Tô Lạc tìm trong ngực hắn vị trí thoải mái nghiêng người dựa vào, gật đầu nói: “Buồn tẻ, nhàm chán, không thú vị.”
“Buồn tẻ nhàm chán, tuy rằng không thú vị, nhưng đại diện cho sự an toàn, có cái gì không tốt chứ?” Nam Cung Lưu Vân cười hỏi.
Tô Lạc nhất thời không nói lên lời.
Nam Cung Lưu Vân nói đúng, ít nhất không có Dao Trì nhà họ Lý đuổi gϊếŧ, không có lão vu bà Yên Hà đuổi gϊếŧ.
Lúc Tô Lạc đang tán thành quan điểm của Nam Cung Lưu Vân, bỗng nhiên trên mặt Nam Cung Lưu Vân tia lên tia ngưng trọng.
“Sao vậy?” Thần sắc Tô Lạc cũng ngưng trọng theo.
“Ngoan ở trong xe đừng động.” Nam Cung Lưu Vân ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài xe ngựa.
Tô Lạc khẽ gật đầu: “Ngươi phải cẩn thận.”
Nam Cung Lưu Vân gật đầu với nàng, sau đó xoay người nhảy xuống xe ngựa.
Có thể khiến cho cao thủ như Nam Cung Lưu Vân kiêng kị, xem ra sức mạnh của đối phương cũng không hề thua kém.
Sau khi Nam Cung Lưu Vân nhảy xuống xe ngựa, Tô Lạc như một người ngốc ngồi trong xe.
Nàng nghiêng tai lắng nghe, lại không phát hiện chút động tĩnh nào.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng Tô Lạc dùng ngón tay nhẹ kéo màn che lên, lén lút nhìn ra bên ngoài.
Trên nền tuyết trắng xóa.
Bóng dáng Nam Cung Lưu Vân thon dài, quần áo bay theo gió, toàn thân tỏa ra khí phách tôn quý.
Lúc này, hắn đứng thẳng người, trầm ổn, yên tĩnh, giống như cả trời đất này chỉ còn lại một mình hắn.
Đột nhiên, một luồng linh lực mạnh mẽ từ xa điên cuồng phóng đến nơi này!
Trong lòng Tô Lạc kịch liệt, nàng có một loại dự cảm không tốt lắm.