“Sư phụ!” Tử Nhiên vội vã chạy lại đỡ sư phụ.
Mạnh mẽ như sư phụ, sao bỗng nhiên lại không đứng vững được? Tử Nhiên buồn bực cực kỳ.
Dung Vân đại sư vịn cửa, một lúc sau đầu óc mới tỉnh táo lại được.
Giống, thật sự là quá giống.
Khuôn mặt này, quả thực giống người kia như đúc.
Cho dù có hóa thành tro, ông ta cũng vĩnh viễn sẽ không quên gương mặt đã khắc sâu vào trong tâm trí này.
Năm đó ông ta đã đoán trước, dung mạo hiển nhiên cũng sẽ giống như nàng, nhưng ông ta không thể nào ngờ được rằng, có thể giống được đến mức độ này.
Hoàn toàn giống hệt như nàng năm đó.
Dung Vân đại sư từng bước một tiến đến gần Tô Lạc, bước đi có chút bàng hoàng.
Càng đến gần, Dung Vân đại sư càng cảm nhận rõ ràng hơn sinh mệnh hơi thở của Tô Lạc.
Sắc mặt của ông ta tức khắc trở nên rất khó coi.
Ông ta nắm lấy tay Tô Lạc, bắt mạch một cách tinh tế.
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân như vì sao sáng ngời giữa trời đêm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Dung Vân đại sư.
“Mặt mày sung vù, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại, ba hồn sáu phách chấn động…” Dung Vân đại sư buông cánh tay Tô Lạc xuống, giọng nói lạnh lẽo giống như sông băng ngàn năm.
“Là ai làm?” Dung Vân đại sư vốn luôn luôn bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, giờ phút này lại như rít gào như hổ gầm, cơn giận không gì có thể kiềm được!
Nam Cung Lưu Vân tuy rằng là tiểu bối, nhưng cũng biết được chuyện giữa Dung Vân đại sư và Yên Hà tiên tử.
Hắn lạnh nhạt ngó Dung Vân đại sư: “Kẻ này người chắc chắn biết.”
Lại nói tiếp, hắn cũng có phần giận cá chém thớt đối với Dung Vân đại sư.
Nếu không phải Dung Vân đại sư và lão vu bà Yên Hà có gút mắt tình cảm, bảo bối của hắn cũng sẽ không làm kẻ xui xẻo lãnh đủ, không bị đuổi gϊếŧ khắp nơi như vậy.
Dung Vân đại sư nắm chặt hai tay lại: “Yên, Hà!”
Vừa dứt lời, Dung Vân đại sư đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Tử Nhiên trở nên ngây người.
Những năm gần đây… Sư phụ chưa bao giờ giận tới mức như vậy.
Sư phụ thường ngày ôn hòa đạm bạc, ăn chay tu tập, nhưng ai dám quên được tính tình của ông ta chứ?
Nghe nói năm đó sư phụ giận dữ, toàn bộ đồng bằng đều chó gà không tha, trải qua nhiều năm như vậy ròi, không lẽ lại muốn bắt đầu như vậy nữa sao?
Tử Nhiên hờ hững nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Người này… Nếu không phải vì muốn chăm sóc cho Tiểu sư muội, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ đều đã bị hắn cho đi đời nhà ma.
Tiểu sư muội a Tiểu sư muội, ngươi nhất định phải tỉnh lại, bằng không thiên hạ này, sẽ không bình yên được nữa.
Tử Nhiên cầu nguyện Tô Lạc nhanh chóng tỉnh lại.
Kỳ thật trong không gian Tô Lạc đang trong trạng thái linh hồn cũng đang rất muốn nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng mặc kệ nàng giãy giụa như thế nào, phản kháng, nỗ lực, tất cả đều không có tác dụng gì.
Cuối cùng Tô Lạc vẫn là chỉ có thể hy vọng ở bí kíp Linh Vũ Bộ Pháp Tắc kia.
Những lần đứt quãng mà Nam Cung Lưu Vân niệm, nàng thật ra đều nhớ rất kỹ.
Lại nói Dung Vân đại sư.
Không biết Dung Vân đại sư tìm như thế nào, chỉ tốn thời gian có một ngày, ông ta đã tiến vào được sơn động mà Yên Hà tiên tử đang trú ngụ.
Nhìn thấy Dung Vân đại sư mặt nghiêm nghị bừng bừng sát khí, gương mặt tái nhợt của Yên Hà tiên tử nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này bà ta gầy trơ cả xương, da bọc xương, đầu tóc bạc phơ, giống như bà lão tám mươi tuổi.
Bà ta bỗng cười rộ lên, trông còn đáng sợ hơn so với quỷ.
“Ngươi rốt cuộc cũng tới.” Yên Hà tiên tử cười nhe hàm răng trắng ởn ra.
Ánh mắt Dung Vân đại sư vừa như tuyết ở sông băng ngàn năm đọng lại, vừa như núi lửa đang giận dữ phun trào.
“Yên Hà, ngươi quá đáng rồi.”
Nhưng cách ông ta nói ra, lại như pháo hoa đang nổ.
Cả câu nói đứt quãng ngập tràn sự tức giận.
Yên Hà tiên tử cười rộ lên ha ha ha: “Dung vân, ngươi tức giận rồi sao, trước khi chết, ngươi rốt cuộc chịu nổi giận đối với ta.”
Ngay cả chuyện làm cho ông ta tức giận với chính mình đã là hy vọng xa vời, bà ta sao có thể dám mơ mộng xa vời là ông ta sẽ thích bà ta?