Tô Lạc lui về sau một bước.
Trong ánh mắt hiện lên tia nôn nóng.
Yên Hà tiên tử cười lạnh: “Nếu không có gì trăn trối, thì cứ như vậy chịu chết đi!”
Nói xong, hai tay bà ta giơ trước ngực, tạo ra một luồng sáng nóng cháy, cuối cùng ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng trong suốt, mãnh liệt.
Quả cầu ánh sáng nóng rực mà sáng ngời, khí thế bức người, khiến lòng người run sợ.
“Lão vu bà! Dù ngươi gϊếŧ ta thì ngươi có gì đặc biệt hơn người chứ? Ngươi vĩnh viễn đều thua kém mẹ ta! Dù chỉ là một cái móng chân của mẹ ta, ngươi cũng không bằng!” Đáy mắt Tô Lạc lạnh lẽo.
Yên Hà tiên tử giận dữ: “Nha đầu thúi, muốn chết!”
Dưới cơn phẫn nộ, quả cầu ánh sáng trong suốt mà bà ta ngưng tụ ra, tỏa ra một tia linh khí.
Thần sắc Yên Hà lão vu bà càng thêm khó coi.
Nha đầu thúi chết đến nơi còn muốn tính kế với bà ta, cố ý chọc giận bà ta, thật là đáng chết!
Quả cầu ánh sáng trong tay Yên Hà tiên tử, giống như mặt trời chói chang đè nặng xuống, mang theo rất nhiều sức mạnh.
Đôi mắt Tô Lạc híp lại, trong lòng nôn nóng không ngừng.
Hôm nay, nàng sợ là thoát không nổi rồi…
Bản năng ham sống khiến Tô Lạc nhanh chóng chụp hư vô không gian lên người, xoay lưng lập tức chạy đi.
Chạy chạy chạy!
Gió thổi ù ù bên tai nàng, mấy cây cổ thụ che trời không ngừng lui về phía sau.
Tốc độ Tô Lạc lên tới mức cao nhất từ trước đến nay.
Nhưng mà, Yên Hà lão vu bà là cường giả đứng đầu thế giới, Tô Lạc làm sao có thể trốn được?
“Rầm!”
Một âm thanh kịch liệt vang lên.
Tô Lạc chỉ cảm thấy một ngọn núi cực nặng từ sau lưng nàng đột nhiên đánh tới.
Như thế hủy diệt, không thể đỡ được.
Sức mạnh này, cường đại giống như có thể nghiền nát một ngọn núi thành con sông.
Trong nháy mắt này, Tô Lạc bỗng nhiên nghĩa đến lão hoàng đế Tây Tấn, ngày đó, ông ta nói chuyện thành chủ thành Luyện Ngục dưới sự giận dữ đã biến cao sơn tuyết vực thành thiên trì tuyết vực.
Trong lúc thời gian được tua chậm, thân mình Tô Lạc bị đánh bay về phía trước.
“Rắc rắc rắc!”
Thân hình Tô Lạc đập vào thân cây, làm gãy đổ vô số cây cổ thụ, xuyên qua vô số bụi cây bụi gai.
Tô Lạc bị sức mạnh không gì sánh kịp kia, đánh bay xa, ước chừng khoảng ngàn mét, lúc này mới dừng lại, rơi xuống mặt đất.
Đau quá…
Tô Lạc cảm thấy nàng kiếp này còn thảm hơn kiếp trước. Hôm nay khẳng định là ngày thảm thiết nhất từ trước tới nay.
Tô Lạc bị đâm, đầu váng mắt hoa, tứ chi chết lặng, miệng không ngừng nôn ra máu.
Yên Hà lão vu bà, không hổ là cường giả mạnh nhất thế giới, lợi hại đến mức này.
Tô Lạc hít sâu một hơi, muốn đứng lên. Nhưng mà, động tác này ảnh hưởng tới phổi nàng, khiến nàng ho khan dữ dội.
“Khụ khụ khụ!” Tô Lạc lại nôn ra ba ngụm máu, sau đó, đầu óc mới tỉnh táo một chút.
Nàng lau lau vết máu trên khóe miệng, thân hình không khống chế được mà lung lay.
Lập tức, Yên Hà lão vu bà đã đuổi đến đây.
Ánh mắt Yên Hà tiên tử mang theo châm chọc, nhìn bộ dạng chật vật bất kham của Tô Lạc, khóe miệng bà ta cười lạnh liên tục: “Xì, ta còn tưởng rằng, năng lực của nha đầu này tốt lắm. Bổn tiên tử mới dùng năm phần công lực đã không chịu nổi sao?”
Tô Lạc bám vào thân cây, thở hổn hển, bất lực mà trào phúng: “Ngươi lại đi so đo với tiểu bối như ta… Có giỏi thì ngươi đi tìm mẫu thân ta mà so.”
Yên Hà tiên tử bị chọc giận đến đầu bốc khói, cơn giận không thể đè xuống!
Tiện nhân Nghiên Hoa là cây châm ghim sâu trong lòng bà ta. Tiểu tiện nhân trước mắt này lại không ngừng mà nhắc nhở bà ta, không ngừng mà đâm cây châm kia càng sâu.
“Nha đầu thúi, nếu ngươi muốn chết như vậy, thì lão nương sẽ giúp ngươi một tay!”
Khuôn mặt Yên Hà tiên tử dữ tợn, ánh mắt bà ta tàn nhẫn.
Lòng bàn tay bà ta bỗng nhiên xuất hiện một thủ ấn màu đen.