Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 962: Mật báo (3)

Chỉ là, đầu óc Tô Lạc luôn luôn linh hoạt, nàng đảo mắt đã bắt được lỗ hổng trong lời nói của Vân Khởi: “Phải rồi. Quan hệ hiện tại của chúng ta là hai bên đàm phán.”

Nếu là hai bên đàm phán, vậy thì việc công xử theo phép công, không cần kéo chuyện tư vào.

Tô Lạc nói xong, tức khắc khoảng cách ái muội giữa hai người mà Vân Khởi cố tình xây dựng biến thành biên giới giữa Sở và Hán, giới hạn rõ ràng.

Ánh mắt Vân Khởi đông cứng, nhàn nhạt thở dài: “Tô Lạc, ngươi còn đang trách ta.”

Tô Lạc lạnh lùng xì một tiếng: “Ngươi cho rằng ta bị chứng mất trí nhớ là tâm trí ta mất hết sao? Bị người yêu đâm một đao, lại có thể trở thành chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao?”

Suy nghĩ của Vân Khởi quả thật rất buồn cười, Tô Lạc hoàn toàn không có cách nào chấp nhận.

Nhưng mà, nghe xong những lời này của Tô Lạc, đáy mắt Vân Khởi lại xẹt qua một tia vui sướиɠ: “Ngươi nói… người yêu… Tô Lạc, ta…”

Lời Vân Khởi còn chưa dứt, Tô Lạc lập tức ngăn cản hắn phát tán tính suy diễn: “Đó là chuyện kiếp trước, kiếp này sao ta có thể tiếp tục thích một tên nam nhân tiểu lí tàng đao chứ? Ngươi đánh giá bản thân quá cao rồi.”

Lời nói Tô Lạc không chút lưu tình, từ trên cao quất thẳng xuống, tức khắc khiến Vân Khởi bất động cả người.

Một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục, hóa ra là như vậy.

Đáy mắt Vân Khởi hiện lên một tia chua xót mà cười bất đắc dĩ: “Tô Lạc, ngươi chung quy vẫn còn trách ta.”

Vân Khởi như vậy, rất dễ khiến người khác mềm lòng.

Nếu là Tô Lạc kiếp trước, nàng đã sớm lại gần, ôm lấy eo hắn, chôn mặt vào l*иg ngực hắn, nhắc đi nhắc lại cho hắn biết rằng, nàng không trách hắn.

Nhưng mà…

Tô Lạc cảm thấy nàng đã thật sự thay đổi.

Nhìn Vân Khởi cười chua xót, l*иg ngực nàng tuy rằng xuất hiện một chút co rút đau đớn, nhưng cùng lúc đó, nàng lại cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.

Điển hình là câu nói kia, nhìn thấy ngươi không vui, thì ta lại an tâm.

Khóe miệng Tô Lạc vẽ lên một nụ cười lạnh trào phúng: “Trách ngươi? Ta tu luyện còn không kịp, làm gì có thời gian mà trách ngươi? Ngươi đáng để ta lãng phí thời gian hả?”

Những lời này rất tàn nhẫn, rất sắc bén.

Vẻ tươi cười chua xót trên mặt Vân Khởi cứng đờ, hắn hít sâu một hơi, rồi quay mặt đi chỗ khác.

Ánh mắt hắn cô đơn mà nhìn ra dãy núi nhấp nhô đẹp đẽ ở xa xa, thanh âm lại bình tĩnh không có một tia gợn sóng: “Nếu ta nói, ta chưa từng phản bội ngươi, thì ngươi có tin hay không?”

Tô Lạc mỉa mai mà hừ lạnh một tiếng, thể hiện rõ là nàng không tin.

“Ngươi không tin?” Vân Khởi chua xót mà nhìn nàng, thân hình lung lay: “Trải qua tình cảm nhiều năm như vậy, ngươi tin ta thật sự muốn gϊếŧ ngươi sao?”

Bàn tay Tô Lạc siết chặt thành quyền.

Nguyên nhân là vì tình cảm nhiều năm như vậy, cho nên nàng mới hận đến khắc cốt ghi tâm.

Hắn dựa vào cái gì cho rằng tùy tiện nói vài câu hay ho kia, thì nàng sẽ lập tức tin hắn?

Thanh đao chói lọi đã từng nằm trên ngực nàng, chẳng lẽ là do mình tự đâm sao?

Tô Lạc lạnh lùng xì một tiếng, thần sắc lạnh nhạt mà vô tình.

Vân Khởi vừa chua xót vừa bất đắc dĩ, hắn chậm rãi giải thích: “Lúc trước, khi chúng ta ở trên núi Vân Lạc Sơn, ở chỗ đó không phải chỉ có hai người chúng ta…”

Lúc Vân Khởi chuẩn bị nói ra toàn bộ chân tướng kiếp trước ở trước mặt Tô Lạc, thì lại đột nhiên xảy ra biến cố.

Hàng mày rậm tuấn lãng của Vân Khởi bỗng nhiên nhăn lại.

Tô Lạc tuy rằng khó hiểu, nhưng rất nhanh, nàng cũng cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm đang tới gần mình.

Tô Lạc cảnh giác mà nhìn bốn phương tám hướng một lượt.

Nhưng vào lúc này, Tử Nghiên lại chạy như bay tới: “Tô Lạc, không ở lại đây được, chạy mau chạy mau!”

Có thể khiến Tử Nghiên không thèm chống cự mà trực tiếp lựa chọn chạy trốn, thì có thể thấy được thực lực của đối phương vô cùng mạnh.

Khi Tử Nghiên nắm chặt lấy tay Tô Lạc, muốn kéo nàng cùng nhau chạy đi, thì đã không còn kịp nữa rồi.